Làm Công Tiên Tri

Chương 838: Quy tắc

Giọng của Từ Mộng Viên vẫn tiếp tục, "Ta biết trong lòng ngươi hiện tại rất hoang mang, đây là lẽ thường tình, nhưng có một điều chắc chắn, việc ngươi đang làm chắc chắn có ích cho nhân loại. Ban giám đốc cố tình mở quyền hạn đặc biệt cho ngươi cũng là sau khi đã cân nhắc kỹ càng, không phải nhất thời hứng lên, dù việc này có thể phá hỏng trải nghiệm game, nhưng tin ta, tất cả đều đáng giá.”
“Ta chỉ là một kẻ làm thuê, không muốn gặp rắc rối gì cả.” Lý Du nói.
“Có thể hiểu được.” Từ Mộng Viên nói, "Vậy đi, ta sẽ xin cấp trên tăng gấp đôi lương và tiền thưởng cho ngươi."
"Đây không phải vấn đề tiền. Ta cần biết lý do công ty làm như vậy."
"Như ta đã nói, đây là quyết định của ban giám đốc." Từ Mộng Viên có chút bất lực nói qua điện thoại, "ta chỉ là một nhân viên nhân sự thôi."
"Bây giờ Taylor đang ở đâu?" Lý Du hỏi.
“Cái này... thứ lỗi ta không có quyền tiết lộ."
"Tần tiên sinh cũng được, hoặc cô Windsor, Bernard, Sergey, ta muốn gặp một vị tùy tiện vị nào trong hội đồng quản trị."
"Xin lỗi, theo quy định của công ty, ta không thể tiết lộ chỗ ở của họ cho ngươi, hơn nữa dù ngươi có tìm được họ thì họ cũng sẽ không nói cho ngươi bất cứ điều gì, bởi vì thời cơ chưa đến.”
“Thời gian bao lâu nữa mới tới, có phải chờ tới khi cái đồng hồ đếm ngược ở hậu trường về 0 không?”
"Cũng không lâu như vậy, nhiều nhất khoảng hai ba tháng, ngươi sẽ biết tất cả sự thật.”
Từ Mộng Viên nói, “nên bây giờ ngươi không cần phải vội...” Lời còn chưa dứt, bên kia đã truyền đến tiếng tút dài.
Sau khi cúp máy, Lý Du mặc quần áo chỉnh tề rồi quay lại khu công nghiệp. Hắn ra bãi đậu xe, lái xe về hướng Hồng Diệp sơn trang.
Năm ngoái tiệc tất niên được tổ chức ở đó, Lý Du nhớ không nhầm thì khu biệt thự đó thuộc bất động sản của Tần tiên sinh.
Nhưng lúc này đã là giờ cao điểm tan tầm, Lý Du bị kẹt xe một lúc, đến khi tới Hồng Diệp sơn trang thì đã là 9 giờ rưỡi tối.
Sau khi Lý Du nói rõ thân phận và ý đồ đến, nhân viên bảo vệ nói, "Lý tiên sinh ngài đến không đúng lúc, Tần tiên sinh hiện không có ở trong sơn trang."
"Vậy ngươi có biết bây giờ ông ấy đang ở đâu không?"
Bảo vệ mặt không chút thay đổi lặp lại, “Lý tiên sinh ngài đến không đúng lúc, Tần tiên sinh hiện không có ở trong sơn trang."
Lý Du nhận ra tên bảo vệ cao to trước mặt này có thể là một con rối máy, giống như nhân viên phục vụ bị phi đao ghim trúng trong buổi tiệc năm ngoái. Rõ ràng hắn không phải đối tượng thích hợp để hỏi thăm.
Thế là Lý Du nói, “Đợi Tần tiên sinh về thì nhớ chuyển lời giúp ta, nói ta muốn nói chuyện với ông ấy một chút.”
Bảo vệ gật đầu, "Vâng, ta sẽ chuyển lời nhắn của ngài cho Tần tiên sinh."
Sau đó Lý Du lái xe xuống núi, nhưng chỉ đi được nửa đường, đợi đến khi đám người bảo vệ không thấy hắn nữa thì liền dừng chiếc BMW lại bên đường.
Lý Du mở cửa xe, quần áo trên người hắn co lại nhanh chóng, từ phía dưới bay ra một con chim sẻ, dang cánh bay về hướng Hồng Diệp sơn trang.
Lý Du không tin Tần tiên sinh không ở nhà, bởi vì theo lời giải thích của Từ Mộng Viên, các thành viên hội đồng quản trị hôm nay vừa họp xong, vẫn đang bàn chuyện liên quan đến hắn, trong năm người ít nhất thì Tần tiên sinh khả năng lớn vẫn ở thành phố B.
Thế là hắn quyết định tự mình vào Hồng Diệp sơn trang xem sao.
Chim sẻ bay qua đầu những người bảo vệ kia, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tận tụy canh giữ cổng lớn của sơn trang.
Lý Du trực tiếp bay đến tòa biệt thự từng tổ chức yến tiệc, trong đại sảnh tráng lệ hiện tại không có một bóng người, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.
Lý Du nhìn qua một lượt rồi bay lên lầu hai, bất quá phần lớn các phòng đều đóng cửa sổ và kéo rèm, Lý Du ở bên ngoài không nhìn thấy gì cả.
Hắn bay về phía căn phòng duy nhất mở cửa sổ, khi đậu trên bậu cửa sổ thì đã hóa thành một con mèo Ba Tư.
Lúc này, một giọng nói từ trong phòng truyền ra, "Biến hình thuật, một danh sách thần cách cực kỳ thực dụng, xem ra ngươi đã có thể thuần thục cách sử dụng nó rồi.”
Mèo Ba Tư nghe vậy thì chớp đôi mắt xanh lam, trông có chút vô tội.
"Ta nhận được điện thoại của tiểu Từ thì biết ngươi sẽ đến, đã đến rồi thì vào đây, cùng ta uống chén trà."
Mèo Ba Tư nghe vậy không khách khí, cứ thế nhảy từ trên bậu cửa sổ xuống đất.
Tiếp theo đi đến chiếc bàn gỗ, nơi Tần tiên sinh đang mặc đồ ngủ pha trà, ông chỉ vào một chiếc ghế mây bên cạnh.
Trên ghế còn để sẵn một bộ quần áo sạch.
Lý Du giải trừ biến hình thuật, mặc quần áo vào, rồi ngồi xuống đối diện với Tần tiên sinh, đang định mở miệng thì Tần tiên sinh nói, "Đừng nóng vội, hãy nếm thử trà mới đã."
Nói xong ông rót cho Lý Du một ly trà Lục An.
Lý Du cảm ơn, nhận trà nhưng không uống.
Tần tiên sinh cũng không thúc giục, chỉ nói, “ta biết vì sao ngươi đến, nhưng tiếc là ta không thể trả lời câu hỏi của ngươi.”
"Vì sao?"
"Vì thời cơ chưa đến." Tần tiên sinh nói, "Làm việc cũng giống như pha trà, phải nói đến thời cơ, không đúng thời điểm thì trà tốt cũng khó mà pha ngon được."
"Vậy ai quyết định thời cơ đến hay chưa, ban giám đốc sao?" Lý Du hỏi ngược lại.
Tần tiên sinh nhẹ gật đầu.
“Là Taylor, vì ta đắc tội nàng trên Đảo Mộng Ảo? Không chịu g·iết con cá voi à?”
Tần tiên sinh lắc đầu, "Taylor rất coi trọng ngươi, nên mới chủ động tiếp xúc ngươi, danh mục và hạn mức được nâng lên cũng là do cô ấy xin cho ngươi.
"Nhưng sau khi hiểu rõ về ngươi, cô ấy thấy rằng ngươi vẫn chưa đủ... trưởng thành, nên chúng ta quyết định cho ngươi thêm thời gian, đương nhiên, công tác chuẩn bị ban đầu thì không bị ảnh hưởng, có thể tiến hành cùng nhau.”
"Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?"
“Việc mà ngươi am hiểu và đã làm rất lâu, truyền bá tín ngưỡng ở thế giới khác, thu hút tín đồ.”
"Sau đó thì sao?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
“Nếu như ta nhất định muốn biết ngay bây giờ thì sao?”
Tần tiên sinh nghe vậy mỉm cười, “Ta biết ngươi đã mở được không ít danh sách thần cách, còn nắm giữ [Reborn] trong truyền thuyết, nhưng khi đối mặt với đối thủ chưa rõ ràng, ta khuyên ngươi không nên tùy tiện ra tay.”
"Ta không muốn động thủ." Lý Du nói, "có thể mượn điện thoại của ông dùng một chút không?"
“Cứ tự nhiên.” Tần tiên sinh đưa điện thoại của mình cho Lý Du, còn chu đáo mở khóa giúp hắn, "Nếu ngươi định báo cảnh thì ta khuyên ngươi không nên lãng phí sức lực, không có cảnh s·á·t nào vào được sơn trang này của ta đâu.”
"Ta không có ý định báo cảnh.” Lý Du nhận điện thoại rồi nhập một dãy số, “Alo, bộ phận HR à, ta muốn dùng quyền hạn nguyện vọng nhân viên, tìm hiểu xem ban giám đốc đang che giấu ta chuyện gì."
Tần tiên sinh nghe vậy ngây người ra, lát sau mới nói, “ngươi biết chúng ta là thành viên hội đồng quản trị mà, năm người chúng ta cùng nhau quản lý công ty, đương nhiên cũng bao gồm bộ phận PR."
“Ta biết, nhưng Taylor cũng từng nói với ta quy tắc là quy tắc, dù là thành viên hội đồng quản trị cũng không thể vi phạm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận