Làm Công Tiên Tri

Chương 467: Merlin là ta

Chương 467: Merlin là ta.
Thánh Antony chi hỏa thực chất là ngộ độc ergot alkaloids, mà nấm gây nhiễm lúa mạch đen và các loại ngũ cốc khác sẽ sinh ra hạt cựa. Nếu không cẩn thận ăn phải, có thể dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Đây là lý do vì sao Rogers vừa về đến lâu đài gỗ của mình liền mắc bệnh, nhưng rời đi thì lại khỏe hơn. Cách điều trị bệnh này không phức tạp, chỉ cần dùng thuốc kháng nấm là được, hơn nữa bệnh này ở thời hiện đại hầu như không còn xuất hiện. Nhưng vào thời Trung cổ thì bệnh này lại có thể cướp đoạt sinh mạng người. Thông thường thì bệnh này hay xảy ra ở những người nông dân, bởi vì quý tộc rất ít khi ăn lúa mạch đen. Nhưng gia tộc Rogers lại là quý tộc mới nổi, gần đây lại gặp vấn đề về tài chính, trong tay không có nhiều tiền, khiến bọn họ bắt đầu dùng lúa mạch đen. Hơn nữa, phu nhân của Rogers lo sợ chuyện mất mặt này sẽ bị các quý tộc khác biết, rồi bị cười chê, nên đã sai một thị nữ lén lút chạy đến một trấn khác để mua. Kết quả, có lẽ họ đã gặp phải một thương nhân lòng dạ hiểm độc, kẻ đã trực tiếp xay những hạt lúa mạch đen bị mốc thành bột mì để bán cho họ. Điều này đã khiến cả nhà họ lần lượt bị ngộ độc, ngay cả con gái cũng đã chết. Lý Du đã điều tra rõ ngọn ngành sự việc, nhưng hắn không nói toàn bộ cho Rogers biết. Thứ nhất, hắn khó lòng giải thích cho Rogers nấm là gì, vì sao nấm lại khiến ông ta nhảy múa mất kiểm soát, thứ hai sự thật này có vẻ quá tàn nhẫn đối với Rogers và phu nhân của ông ta. Vì tiết kiệm tiền mà dẫn đến cái chết của con gái. Sau khi loại bỏ lời nguyền rủa cho lâu đài gỗ, Lý Du chỉ yêu cầu Rogers đưa hết số lúa mạch đen còn lại cho hắn, đồng thời khuyên bảo ông ta đừng mua bột mì ở cái trấn kia nữa. Sau đó, Lý Du không có tiêu hủy những bột mì đó. Vì trong lúc tìm kiếm tài liệu, Lý Du phát hiện, thứ này hình như còn có thể dùng như vũ khí sinh hóa. Tương truyền vào khoảng thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên, người Assyria từng rải bột mì bị nhiễm nấm xuống thượng nguồn con sông, khiến quân địch ở hạ lưu bị trúng độc. Lý Du có chút nghi ngờ cách làm này, vì đầu độc nguồn nước khó thực hiện vô cùng, nhưng nếu là đầu độc giếng nước thì lại có thể có chút tác dụng. Trước hết những người uống nước giếng đó phải không phát hiện ra sự khác thường trong giếng. Việc trộn vào bánh mì cũng rất thích hợp, nhưng vẫn là vấn đề kia, quý tộc vốn không ăn lúa mạch đen, còn dân đen thì lại chẳng có giá trị gì để bị hạ độc. Lý Du tạm thời chỉ cho người cất giữ số bột mì đó, không cho phép bất kỳ ai dùng. Để đáp lại ân huệ trừ bỏ nguyền rủa của Lý Du, Rogers sau đó đã đuổi kịp họ, tự nguyện hộ tống mọi người đến Vương Đô. Trên thực tế, càng đi Lý Du càng nổi danh, không chỉ dân đen, mà số quý tộc tìm đến để chữa bệnh, xin giúp đỡ ngày càng nhiều. Ngoài Treger và Rogers, Lý Du còn giúp một hiệp sĩ lang thang tên Orwell. Orwell không có lãnh địa, liền dứt khoát đi nương tựa giáo hội Song Hưu. Hơn nữa sau khi Lý Du chữa cận thị cho gia chủ Jill của gia tộc Brasseur bằng cặp kính, Jill cũng rất hào phóng, mặc dù không theo đến Vương Đô nhưng đã cho Thỏ tiểu thư mượn hơn trăm trâu và ngựa. Giúp những người già yếu hoặc có thể chất kém trong đoàn người có thể theo kịp đại đội, giúp nữ lãnh chúa có thể đẩy nhanh tốc độ hành quân. Nhìn thấy khoảng cách tới Sư Tâm bảo càng ngày càng gần, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tính toán thời gian có lẽ bọn họ vẫn có thể đến đế đô trước khi đại hội luận võ bắt đầu, và sẽ không làm chậm trễ chính sự. Hơn nữa, nữ lãnh chúa hiện tại nhìn những người xung quanh mình, phát hiện đã có thêm mấy đồng minh, tùy tùng lại càng nhiều. Nếu như cuối cùng có thể mang những người này về Lục Dã... thì dân số ở lãnh địa của nàng chẳng phải sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Tổng số người đoán chừng đã vượt gấp đôi so với thời cha nàng quản lý, mà nên biết kể từ khi nàng tiếp quản nơi này cũng mới chưa đầy một năm, tốc độ phát triển này có thể nói là vô cùng kinh người. Mà nhân khẩu tăng lên đồng nghĩa với thuế tăng, có thể chiêu mộ thêm nhiều chiến sĩ, nghĩ đến đây Thỏ tiểu thư không kìm được mà nuốt nước miếng. Đương nhiên, vấn đề cũng không phải là không có, so với gia tộc Arias không ai biết đến, những người này có vẻ muốn nghe lời của giáo hội Song Hưu và Lý Du hơn. Nữ lãnh chúa thật ra cũng không lạ gì tình cảnh này, những người thằn lằn đi ra từ đầm lầy về cơ bản cũng chỉ nghe lời Lý Du, còn những kẻ sống sót của gia tộc Wettin thì có cảm giác càng nghe theo giáo hội Song Hưu. Là quý tộc, Irea ít nhiều có thể đoán được ý nghĩ trong lòng họ. Dù sao gia tộc Wettin từng là một trong mười hai gia tộc lớn của đế quốc, nắm quyền lực ở vị trí cao nhất, chỉ vì cuộc phản loạn mà bị hoàn toàn sụp đổ, kẻ chết thì chết, người bị cầm tù thì bị cầm tù. Bây giờ, những người còn lại lại muốn tìm kế sinh nhai tại lãnh địa của nữ lãnh chúa, một tiểu quý tộc Tây Cảnh trước đây chưa từng nghe qua che chở, quả thực có chút khó tiếp nhận. So với giáo hội Song Hưu dù sao cũng là một giáo phái, đầu quân vào Song Hưu giáo có lẽ dễ được người gia tộc Wettin chấp nhận hơn. Ngoài ra, những người cầu Song Hưu giáo chữa bệnh, sau khi khỏi bệnh cũng đều trở thành tín đồ trung thành của Thứ Bảy. Nhưng Irea thật sự không cảm thấy có gì không tốt trong tình cảnh này, thứ nhất nàng từ đầu đến cuối tin tưởng tuyệt đối vào Lý Du, thứ hai hiện tại lãnh chúa thờ phượng Song Hưu giáo chỉ có một mình nàng. Những ai là tín đồ Song Hưu giáo thì cơ bản đều là dân của nàng. Nhưng lần này đến Vương Đô, thêm mấy vị quý tộc khác tham gia, nhất là trong khoảng thời gian này, tần suất Wilder và những người khác hỏi nàng về Song Hưu giáo và Lý Du ngày càng nhiều. Rõ ràng bọn họ cũng có chút động lòng, mong muốn quy y Thứ Bảy. Điều này cũng không lạ, xem xét những gì mà họ đã nhìn thấy trên suốt con đường này, bao gồm cả nghi thức triệu hồi anh linh chưa từng nghe nói tới có thể giúp "người chết sống lại". Những điều này đã tạo nên sự rung động, có lẽ đã khuất phục bọn họ, và nảy sinh ý nghĩ như vậy cũng là điều hợp lý. Tất nhiên, ngoại trừ hiệp sĩ lang thang Orwell, thì những người khác nếu muốn thay đổi tín ngưỡng thì đều phải vô cùng thận trọng, dù sao chuyện này cũng liên lụy rất nhiều thứ. Bọn họ hiện tại chỉ là có mục đích như vậy, đến khi thực sự thực hiện còn cần một khoảng thời gian nữa. Nhưng nữ lãnh chúa cũng mơ hồ cảm nhận được rằng có lẽ đến một ngày nào đó giáo hội Song Hưu sẽ không còn là đặc quyền riêng của Lục Dã. Đến lúc đó, những mệnh lệnh mà nàng ban ra cho một đám tín đồ Song Hưu giáo có khi còn không có tác dụng. Đến khi ấy nàng sẽ phải xử lý quan hệ với Lý Du và Song Hưu giáo như thế nào đây? Cha nàng dường như cũng từng nhắc nhở nàng không được để mặc cho thần quyền một mình bành trướng. Nhưng Thỏ tiểu thư chỉ phiền não vì chuyện này trong chốc lát, rồi không thèm để ý đến nữa, nghĩ thầm rằng Merlin cái gì cũng hiểu mà, đến lúc đó cứ hỏi Merlin là được. Nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình của nữ lãnh chúa lập tức lại vui vẻ lên, nàng lại cùng Lý Du nói chuyện về những chuyện đã gặp trên đường, một cơn buồn ngủ ập tới, Thỏ tiểu thư cứ thế nằm nghiêng trên ghế mà ngủ thiếp đi. Tai thỉnh thoảng lại co rúm lại, không biết đang mơ thấy cái gì. Lý Du lắc đầu, tiến lên nhẹ nhàng đắp tấm thảm cho nàng, khi đến gần còn nghe được người nào đó đang lẩm bẩm chuyện hoang đường. “Merlin là ta, ai cũng không được đoạt, hừ hừ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận