Làm Công Tiên Tri

Chương 577: Tiệc trưa mời

Chương 577: Tiệc trưa mời
Lý Du sau khi trở về liền mở ứng dụng, trước tiên mua cái áo phông tên là [cây nấm ngắn tay], sau đó xem các sản phẩm khác.
Lại mua một viên [nước sạch bảo thạch], đây là trang bị 3 sao, có tác dụng lọc sạch nguồn nước trong một khu vực nhỏ, đạt đến chất lượng gần như nước máy, giá bán lên đến 4200 điểm tín ngưỡng.
Nhưng Lý Du vẫn đặt hàng, chủ yếu vì chất lượng nước ở Bratis rất đáng lo, dù đun sôi nhiều khi cũng không uống được.
Đây cũng là lý do vì sao ở đó người dân bất kể quý tộc hay thường dân đều như những con ma men.
Mà có thể tiên đoán tương lai, Lý Du cũng rất khó xây nhà máy nước, tất nhiên hắn có thể học người xưa dùng than củi và phèn chua (KAl(SO4)2 ) để lọc nước.
Nhưng một là chi phí tương đối cao, thứ hai hiệu quả cũng không lý tưởng, không bằng [nước sạch bảo thạch], nên 4200 điểm tín ngưỡng này vẫn phải chi.
Như vậy không chỉ mình hắn mà còn cả những người khác trên lãnh địa, bao gồm Thỏ tiểu thư, đều được uống nước sạch.
Chẳng mấy chốc Lý Du đã tiêu hết 4799 điểm tín ngưỡng, trên người còn lại 3568 điểm tín ngưỡng, Lý Du định tạm thời tích lũy đã.
Vì [Chuyển Sinh Linh] và [Nguyên Lực bao tay] đều sẽ tiêu hao tín ngưỡng, mà trang bị sao cao giá cả thường rất kinh khủng, Hephaestus không sai, [Vong Giả Vinh Diệu] hắn đưa ra mức giá cuối cùng đã vô cùng ưu đãi.
Các trang bị 4 sao khác trong ứng dụng, giá thấp nhất cũng vài vạn, thậm chí mấy chục vạn tín ngưỡng, chắc phải tích góp lâu mới đủ tiền.
Dù sao thì bỏ 7000 tín ngưỡng mua một trang bị bình thường không dùng đến cũng quá xa xỉ, Lý Du nghĩ một chút liền từ bỏ.
Tiêu tiền vẫn phải lý trí, không thể chỉ thấy rẻ liền mua.
Khi về lại Bratis, Lý Du sẽ tìm cơ hội dùng thử [nước sạch bảo thạch].
Trái ngược với sự phòng bị và lạnh nhạt lúc đi dự thi ở Sư Tâm bảo, đoàn người nữ lãnh chúa khi trở về được các lãnh chúa địa phương nhiệt tình khoản đãi.
Không thể không nói quán quân đại hội luận võ mang lại danh tiếng cực kỳ lớn.
Nhất là khi Irea lại là nữ quán quân duy nhất trong lịch sử đế quốc, điều này càng làm cho quá trình giành chức quán quân của nàng thêm phần truyền kỳ.
Thỏ tiểu thư những ngày này đi đến đâu cũng được mời rượu ngon món lạ, thế nên cân nặng đã giảm vì di chuyển trên đường nay lại tăng lên, sắp đến ngày rời Lục Dã rồi.
Bên cạnh đó, kỹ năng bắn súng của nàng cũng tăng lên.
Bởi vì sau khi ăn uống no say, câu hỏi mà quán quân thường được hỏi nhất là có thể biểu diễn một chút cái kia hay không, chính là cái đ·á·n·h bại Đại Địa Chi Hùng và Moen lực vô hình.
Thế là Thỏ tiểu thư hơi ngà ngà say sẽ rút khẩu súng ngắn đeo bên hông ra, hét lớn "ta chủ Thứ Bảy ban cho ta sức mạnh!".
Tiếp đó nàng nã súng vào mấy con gà, vịt hoặc heo, dê, cây cối hay bộ giáp đã được chuẩn bị trước.
Rồi trong sự trợn mắt há mồm của các lãnh chúa, phu nhân và con cái của họ, nàng thổi làn khói trắng từ nòng súng, ưu nhã ngồi về chỗ của mình.
Mà tận mắt chứng kiến hành động vĩ đại như vậy khiến cho những người đó càng thêm kính sợ vị quán quân và Thứ Bảy đứng sau nàng.
Mà đó vẫn chưa phải giới hạn của vị thần minh đến từ nước ngoài kia.
Tử tước Ivan ở Thung Lũng Nai là anh họ của Durham. Durham trước khi đến đối đầu với Garth, đã đưa vợ mình Shelley và con gái Imel đến chỗ người anh họ này.
Vì hai người chỉ mang hành lý nhẹ nhàng, và không phải mang theo đám tùy tùng như Thỏ tiểu thư, thêm việc giao thiệp trên đường nên đã đến trước đó nửa tháng.
Ban đầu Ivan đối xử với các nàng không tệ, buổi chiều đầu tiên các nàng đến xin tá túc liền mở tiệc chiêu đãi, sau đó còn nhường phòng ngủ sang trọng nhất trong lâu đài cho các nàng.
Nhưng khi nghe tin xảy ra chuyện ở Vương Đô, nhất là Durham mạnh tay đắc tội Hoàng đế mới, thái độ của Ivan liền trở nên lạnh nhạt.
Không còn ân cần như mấy ngày trước, mà khi nghe tin Durham bị người Dực tộc g·iết c·hết ở Thung Lũng Nai, Ivan liền cho người đưa hai mẹ con ra khỏi phòng ngủ đó, sắp xếp cho các nàng ở bên ngoài thành.
Lấy lý do là để bảo vệ các nàng tốt hơn, cố gắng không để ai biết tin tức của các nàng.
Nhưng vợ Durham là Shelley đã nhìn ra, Ivan lo sợ sẽ bị các nàng liên lụy, nên mới đuổi các nàng ra khỏi thành.
Mấy tên hộ vệ tức giận muốn đi tìm Ivan nói lý, lại bị lính gác chặn ở ngoài thành, không cho họ vào.
Mấy ngày nay Shelley và Imel ở trong nhà một nông dân, ngày nào cũng khóc than thương nhớ Durham.
Kết quả hôm nay hai mẹ con còn đang rơi nước mắt, thì nghe thấy tiếng kèn từ trong thành vọng ra, tổng cộng sáu tiếng, trầm thấp du dương, báo hiệu có quý khách đến lâu đài.
Shelley hỏi lính gác bên ngoài mới biết người đến là quán quân đại hội luận võ của gia tộc Arias, Irea.
Shelley biết chuyện này không liên quan đến mình nên tiếp tục ở trong phòng than sầu.
Durham làm thị vệ trưởng Ngự Lâm trong thời gian dài như vậy, thực ra vẫn có tích góp chút tiền, nhưng lần này Shelley và Imel đi quá vội vàng.
Chỉ mang theo một ít đồ trang sức dễ mang, còn lại nhà cửa, đất đai, các thứ đều phải bỏ lại.
Shelley tính sơ qua, số tiền trên tay có thể giúp nàng và con gái sống quãng đời còn lại không lo ăn uống.
Nhưng tình hình thực tế lại không được lạc quan như vậy, vì các nàng còn phải trả lương cho tùy tùng hộ vệ, và điều chính yếu nhất là Shelley lo lắng một mình hai mẹ con cô nhi quả phụ không giữ nổi số tiền đó.
Ngày hôm qua Ivan đã phái người đến, bề ngoài là quan tâm hỏi xem tiền của họ có đủ chi tiêu không, nhưng thực chất là muốn biết họ mang theo bao nhiêu tiền.
Và sau khi đã biết rõ điều đó, bước tiếp theo chắc chắn là chiếm số tiền kia làm của riêng.
Không giống với đứa con gái ngây thơ vô tư, Shelley từng sống nhiều năm ở Vương Đô, hiểu rõ việc mất chỗ dựa lại đang có tiền, thì kết cục chờ đợi các nàng là gì.
Nàng muốn rời Thung Lũng Nai, nhưng lại không biết nên tìm ai để nương tựa.
Shelley chỉ xuất thân từ một gia tộc nhỏ, hơn nữa coi như về gia tộc, nàng e là cũng vẫn sẽ gặp phải tình cảnh tương tự.
Nghĩ đến đây Shelley lại thở dài, và đúng lúc này, ngoài cửa sau bỗng vang lên giọng của đội trưởng đội hộ vệ Matt.
"Các ngươi đến làm gì, lần này lại muốn cái gì?!"
"Đừng khẩn trương, lần này chúng ta chỉ muốn mời phu nhân Shelley và tiểu thư Imel đến thành dự tiệc."
Nghe vậy, Imel vốn đang ủ rũ vui mừng nói: "Mẹ, có phải chúng ta lại có thể về lâu đài ở không?"
"Ừ, nhanh thôi, chúng ta sẽ nhanh về lại thôi." Shelley không muốn con gái thất vọng, nên đành nói dối.
Cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục: "Tiệc trưa ư? Ta thấy tên Ivan kia chắc chắn không có ý tốt."
"Coi lời ăn tiếng nói của ngươi, tước sĩ Matt." Người đến cười lạnh nói: "Nếu không nhờ đại nhân Ivan thu lưu, các ngươi giờ còn đang lang thang không biết ở đâu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận