Làm Công Tiên Tri

Chương 290: Hài âm ngạnh trừ tiền

Irea cố gắng cân nhắc lựa chọn từ ngữ, sau một hồi lâu mới mở miệng nói, “Họa Mi Điểu đúng không, ta có thể nghe ra ngươi muốn làm một số thứ rất mới mẻ, nhưng mà ý tưởng sáng tác của ngươi có phải hay không có hơi quá mức... Ý cá nhân ta là thấy ngươi có thể cân nhắc thu lại một chút, đừng dùng sức quá mạnh như vậy.” Sau khi nhận xét xong, Thỏ tiểu thư liền chuẩn bị giơ bảng, nhưng Họa Mi Điểu lại vội vàng, mặc dù đã được Lý Du đích thân khẳng định, nói hướng đi mà hắn lựa chọn đáng để khám phá, nhưng việc thất bại ở vòng đầu đã tạo áp lực cực lớn lên vai hắn. Khác với những người cạnh tranh khác, lần này hắn tới tham gia hoạt động truyền giáo Lục Dã Open Mic, không phải vì những phần thưởng phong phú phía sau, mà là mong muốn chứng minh sự lựa chọn của mình, chứng minh Lý Du không nhìn lầm hắn. Cho nên hắn không muốn bị loại ngay vòng đầu, Họa Mi Điểu chỉ vào chiếc đồng hồ báo thức trước mặt nữ lãnh chúa và nói, “Thưa tước sĩ Irea, chẳng phải vẫn chưa hết giờ sao, xin cho ta thêm một cơ hội, thật ra ta còn một ca khúc nữa, tên là « Cô Dũng Giả », muốn hiến tặng cho Maurice và Mayer Hưu Sĩ, những người đã hy sinh trong đợt truyền giáo trước.” “A a a, vậy ngươi hát tiếp đi.” Thỏ tiểu thư thả tấm bảng gỗ đã giơ một nửa xuống, đồng thời liếc nhìn Lý Du ở bên cạnh, thấy đối phương đang khẽ rùng mình khi nghe ba chữ kia. Lý Du thật không ngờ Họa Mi Điểu lại có thể ‘quẩy’ đến vậy, cứ hết ‘đạn hạt nhân’ này lại đến ‘đạn hạt nhân’ khác, sau « sói hoang d is co » lại còn đưa cả hành khúc dành cho học sinh tiểu học lên. Người khác chỉ là vá víu âm nhạc, còn hắn thì đã nâng cấp lên thành cướp đoạt âm nhạc rồi. Nhờ Lục Dã không thu phí bản quyền, đúng là chẳng hề nể nang gì cả. Sau khi được nữ lãnh chúa cho phép, Họa Mi Điểu vội vàng hắng giọng, lại gảy cây đàn Lira trong tay. So với « sói hoang d is co », tiết tấu của « Cô Dũng Giả » đã chậm hơn rất nhiều, nhất là ở nửa đoạn đầu, dễ dàng được những người bản địa trên đại lục Bratis chấp nhận. Thế là ngày càng có nhiều người bắt đầu chìm đắm vào tiếng hát của Họa Mi Điểu. Khi Họa Mi Điểu hát đến “yêu ngươi độc thân đi trong ngõ tối, yêu ngươi dáng vẻ không quỳ gối, yêu ngươi kiên trì vượt qua tuyệt vọng, quyết không khóc một trận…” Không ít Hưu Sĩ cũng nhớ lại những nguy hiểm mà bản thân gặp phải khi đi truyền giáo, cảm xúc dâng trào. Còn những người luôn có mối giao hảo với Maurice và Mayer Hưu Sĩ thì hốc mắt hơi đỏ hoe. Đến khi Họa Mi Điểu gào thét lên “chiến sao, chiến a!” thì cả hội trường như bùng nổ trong khoảnh khắc. Ngay cả Quintus lén chạy tới nghe cũng cảm thấy có điều gì đó bùng cháy trong lòng, mặc dù chưa từng gặp mặt hai vị Hưu Sĩ Song Hưu giáo, nhưng hình ảnh cao lớn của họ như đang hiện lên trước mắt hắn, một đi không trở lại. Truyền giáo là một việc rất vất vả, dù là tư tế của Ngân Nguyệt giáo hội, khi gặp phải cường đạo ở nơi hoang dã, thì lành ít dữ nhiều, dù sao núi rừng hoang vu, rất khó mà biết ai đã g·iết người. Vì thế mà bài hát này khiến Quintus thấy rất đồng cảm. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Quintus lại rơi vào trầm mặc, hắn rất chán ghét việc truyền giáo bằng hình thức âm nhạc, mặc dù hàng năm Ngân Nguyệt giáo hội đều bỏ tiền mời những người ngâm thơ rong viết nên thánh ca Pythia, đi khắp nơi biểu diễn. Nhưng trong nhận thức của Quintus, đó luôn là việc của những người ngâm thơ rong, còn bản thân hắn là một tư tế chính quy thì sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng giờ khắc này, hắn lại không thể không thừa nhận, giọng hát của Họa Mi Điểu rất lôi cuốn, sức lôi cuốn này còn hơn cả một buổi giảng đạo xuất sắc. Thậm chí ca khúc đầu tiên không mấy thành công kia, dù nghe hơi kỳ quái nhưng lại rất ma mị, thỉnh thoảng lại nhảy ra trong đầu Quintus và tự lặp đi lặp lại. Quintus âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ mình vô tình bị Song Hưu giáo ám toán hay sao, trúng lời nguyền nào rồi, nếu không thì không cách nào giải thích được vì sao lại không thể quên được giai điệu quỷ dị kia. Thực tế thì Họa Mi Điểu chủ yếu vẫn chuẩn bị « sói hoang d is co » cho vòng thi, vì bản thân hắn nghe ca khúc này đến mức ‘ngấm độc’ luôn rồi, phần cải biên cũng đã rất hoàn chỉnh, còn « Cô Dũng Giả » thì hắn không sửa đổi nhiều, may là ca từ của bài hát này cũng dễ hiểu. Không có cái kiểu ‘bb cơ’, ‘007’, ‘Thoán Thiên Hầu’ khiến người nghe đầu óc mơ hồ. Chỉ cần cải biên sơ qua một chút là có thể lấy ra dùng ngay, hơn nữa lần này hiệu quả cuối cùng cũng khả quan hơn, sau khi hát xong, tiếng vỗ tay từ dưới hậu trường vang lên không ngớt, còn có người hô lớn ‘lại một lần nữa!’. Bản thân Họa Mi Điểu thì không ngại trở lại sân khấu, nhưng suy xét đến phía dưới còn những tuyển thủ dự thi khác, tiếp theo vẫn là nên tiến vào phần chấm điểm. Đầu tiên là từ ban giám khảo chuyên nghiệp, từ Irea đến Lý Du, lần lượt cho 8 điểm, 6 điểm, 9 điểm và... 9 điểm. Chín điểm cuối cùng là do Lý Du cho, nhưng thực tế thì cũng có hơi miễn cưỡng. Việc Họa Mi Điểu xoay chuyển tình thế tuyệt vọng bằng ca khúc « Cô Dũng Giả » là khá may mắn, hơn nữa ở một mức độ nào đó còn lợi dụng cái c·h·ết của hai vị Hưu Sĩ Maurice và Mayer để kích động cảm xúc của khán giả. Bản thân Lý Du cũng không quá thích cách làm này, nhưng hắn cũng thừa nhận, một người truyền giáo ưu tú phải biết tùy cơ ứng biến, hiểu được cách lợi dụng lòng người, xét từ một khía cạnh này thì Họa Mi Điểu cũng không hề làm sai. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là việc truyền giáo bằng âm nhạc là hướng mà Lý Du vẫn muốn chủ động thúc đẩy, vì bản thân âm nhạc vốn đã ẩn chứa sức mạnh, hơn nữa lại rất dễ dàng được lan truyền rộng rãi, còn nhanh hơn cả bước chân người. Tóm lại, nếu muốn truyền giáo, đầu tư vào âm nhạc là một việc rất hời, đặc biệt là khi Lý Du lại nắm giữ một kho âm nhạc khổng lồ không ngừng đổi mới, trong đó có không ít ‘ca nước bọt’, đều có thể mang ra cải biên. Việc hắn cho 9 điểm, phần lớn vẫn mang tính khích lệ. Như vậy, cuối cùng số điểm mà ban giám khảo chuyên nghiệp dành cho Họa Mi Điểu dừng lại ở 32 điểm, chỉ thấp hơn một điểm so với Abdon, người lên sàn đầu tiên. Đến phần cho điểm trung bình từ khán giả, Họa Mi Điểu nhận được cũng chỉ thấp hơn Abdon hai điểm, đạt tổng cộng 55 điểm. Họa Mi Điểu cũng khá hài lòng với số điểm này, còn cố ý dùng cây đàn Lira kia gảy một đoạn ngắn bài « h AV ana » để đáp lại. Tiếp theo, một Hưu Sĩ trẻ tuổi lại bước lên sân khấu. Lý Du có thể nghe ra là anh ta đã tiếp nhận hướng dẫn của Talk Show, muốn kết hợp Talk Show và truyền giáo với nhau, hướng đi này thì ngược lại cũng không có gì sai, nhưng vấn đề là sau đó nội dung anh ta chính là tập trung vào việc sử dụng các ‘hài âm ngạnh’. Con đường này hiển nhiên đã đi sai hướng, mặc dù anh ta đã tốn công chuẩn bị rất nhiều đoạn diễn ngắn, ví dụ như việc khi anh ta đi truyền giáo đã gặp một tư tế Ngân Nguyệt giáo hội, vị tư tế kia làm rơi sách, rồi hỏi anh ta “ta sách (thua) ở đâu?”. Vị Hưu Sĩ trẻ tuổi này còn cố tình dừng lại mấy giây, nhưng mà chỉ có một vài tiếng cười lác đác vang lên. Còn Thỏ tiểu thư thì không chút do dự giơ tấm bảng gỗ trong tay lên. 0 điểm! Ba vị giám khảo còn lại cũng cho điểm không cao, đến mức khán giả thì phản ứng càng thưa thớt, nếu không phải môi trường âm thanh đã có sẵn 30 decibel, thì mọi người cũng chỉ gượng gạo vỗ tay vài cái theo phép lịch sự, điểm số khán giả cho người này chắc cũng phải là 0 điểm. Đúng lúc mọi người cảm thấy Talk Show không có tương lai, lại có một người bước lên sân khấu. Hơn nữa người này ai cũng quen biết, chính là 'thánh phun' mới nổi của Lục Dã, Anton.
Bạn cần đăng nhập để bình luận