Làm Công Tiên Tri

Chương 635: Hồng Diệp sơn trang

Chương 635: Hồng Diệp sơn trang
Mặc dù đế quốc gặp phải đại nguy cơ, nhưng Lý Du bên này đến giờ vẫn phải tan làm. Hơn nữa sau khi tan việc hắn còn đi một chuyến tiệm may, lấy bộ âu phục đặt may hơn hai mươi ngày trước.
Hephaestus giới thiệu cho hắn một cô thợ may rất trẻ, trông cũng chỉ lớn hơn hắn ba bốn tuổi. Mà công việc may vá này lại đặc biệt coi trọng kinh nghiệm, bởi vậy khi vừa nhìn thấy Cố An An, trong lòng Lý Du cũng hơi chần chừ. Nhưng sau đó Cố An An dùng hành động thực tế gạt bỏ lo lắng của Lý Du. Nàng thậm chí không cần dùng thước dây, chỉ cần Lý Du cởi áo khoác ngoài là có thể nhìn ra chuẩn xác các số đo. Hơn nữa, dựa vào khuôn mặt, vóc dáng của Lý Du, nàng dự tính và đề xuất chất liệu, kiểu dáng phù hợp với hoàn cảnh sử dụng. Cuối cùng Lý Du đã chi một vạn sáu ngàn tệ để đặt may bộ âu phục một hàng nút áo, cổ nhọn bẻ, thiết kế ôm eo bằng lông dê thuần túy. Sau khi nhận lại đồ từ tiệm may, Lý Du mặc thử, thấy hiệu quả quả thực rất xuất sắc, không thể so sánh với những bộ mà hắn từng mua trên mạng từ các tiệm may bình thường trước đây.
Cố An An lùi lại hai bước, quan sát kiệt tác của mình, cũng rất hài lòng, "Mặc bộ đồ của ta đi dự tiệc cuối năm, tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt."
"Cảm ơn." Lý Du thanh toán hết số tiền còn lại.
"Không có gì." Cố An An đẩy gọng kính cận xuống, "Đêm nay anh chắc chắn sẽ thấy chuyến đi này không tệ đâu."
Lý Du nghe vậy có chút ngạc nhiên, "Cô nói vậy là theo phép lịch sự hay là…?"
"Tôi nghiêm túc đó, ai từng tham gia tiệc cuối năm của Đệ Tam Kỷ đều sẽ cảm thấy như vậy."
"Tôi có nói với cô là tôi làm ở công ty nào đâu? Sao cô biết tôi đến từ Đệ Tam Kỷ?" Lý Du hỏi.
"À, không cần lo lắng, tôi cũng từng làm ở đó." Cố An An nói, "Sau này thì ra làm riêng, chẳng phải anh thấy sao Hephaestus lại giới thiệu anh đến tìm tôi may đồ, đây cũng là sự quan tâm từ đồng nghiệp cũ đó."
Lý Du khẽ gật đầu, "Có thể mạn phép hỏi vì sao cô nghỉ việc không?"
"Ừm?"
"Môi trường làm việc và đãi ngộ ở Đệ Tam Kỷ rất tốt mà."
"À, họ trả tôi khá nhiều tiền, lại không phải tăng ca, điểm này thật sự rất tuyệt." Cố An An nói, "Nhưng cá nhân tôi không quan tâm lắm đến mấy cái tín ngưỡng, du hành vượt không gian gì gì đó."
"Tiệm này vốn là của ông nội tôi, tôi ở với ông từ nhỏ, kỹ thuật may vá cũng là học từ ông, sau khi ông mất, để tiệm này có thể tiếp tục mở cửa, tôi liền từ chức về tiếp quản."
"Quá trình từ chức của cô có thuận lợi không?"
"Ừ, ký cái hiệp nghị bảo mật gì gì đó, sau đó liền bàn giao bình thường, cũng có thể là do trước đây tôi chỉ là nhân viên tài vụ nhỏ, cũng không có vị trí gì không thể thay thế." Cố An An nói.
"Vậy sao, vậy chúc cô làm ăn phát đạt nhé."
"Vậy thì không cần đâu, tôi không thích làm việc cực khổ như vậy." Cố An An nói, "Giống như bây giờ thỉnh thoảng nhận vài đơn, bình thường kiếm chút tiền là được, vả lại cửa hàng này ông nội tôi đã mua, tôi cũng không cần trả tiền thuê nhà."
Lý Du suy nghĩ một chút, lấy ra một bản hợp đồng từ trong ba lô, "Nếu cô sau khi c·hết cũng muốn nhàn hạ kiếm tiền thì có thể ký tên vào đây, như vậy có lẽ tôi có thể đưa cô đến một không gian khác."
"Ồ, công ty bây giờ còn có nghiệp vụ như vậy à, nghe hay đấy chứ."
Cố An An cầm lấy hợp đồng, liếc qua mấy cái, nhưng cũng không ký tên vào mà đưa lại cho Lý Du.
"Cảm ơn, nhưng thôi không cần đâu, anh có thể sẽ thấy hơi kỳ lạ, nhưng trên thế giới này hoàn toàn chính xác có người như vậy mà."
"Người như thế nào?"
"Chính là kiểu người cảm thấy đã c·hết thì nên giữ nguyên trạng thái c·hết rất bảo thủ." Cố An An đút hai tay vào túi.
"Cô là loại người như vậy sao?"
"Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi thấy c·ái c·h·ết cũng là một chuyện rất lãng mạn, vì không ai nói rõ được sau khi c·h·ết rốt cuộc là tình hình gì, nên tôi muốn tự mình xem một chút."
"Đương nhiên, cũng có thể chẳng có gì cả, là c·h·ết hoàn toàn, nhưng như vậy ngược lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm không hiểu nổi, dù sao cũng đã s·ố·ng cả một đời rồi, có thể bình thản an nghỉ cũng không tệ."
"Cho nên cô không muốn sau khi c·h·ết lại đi thế giới khác?"
"Ừ hứ."
"Tôi hiểu rồi." Lý Du nhìn chiếc Blancpain Fifty Fathoms trên cổ tay, "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi."
"Lần sau nếu còn cần may đồ thì hoan nghênh tiếp tục đến tìm tôi, tôi có thể giảm giá cho anh như đồng nghiệp cũ, giảm 5% nha."
Lý Du cứ thế mặc bộ âu phục mới đi xuống lầu, đến bên chiếc xe tam hệ đang đậu bên đường, mở cửa xe rồi ngồi vào.
18:15, đây chính là giờ cao điểm kẹt xe, cũng may buổi tiệc cuối năm phải đến 9 giờ tối mới bắt đầu, do vậy Lý Du vẫn còn thời gian chạy tới khu vực ngoài vành đai 5. Hắn cài định vị, bật radio, vừa lái xe vừa nghe tin tức gần đây.
Sau khi trải qua mấy chương trình phát thanh về các cuộc hội nghị của lãnh đạo nào đó, radio bắt đầu chuyển sang mục tin quốc tế.
Có một tin thu hút sự chú ý của Lý Du, nói rằng do tình hình bất ổn ở một số khu vực mà giá thịt bò dạo gần đây tăng liên tục.
Lý Du im lặng nghe xong rồi chuyển radio sang kênh ca nhạc.
… … … …
Hàn Bân dừng chiếc Magotan của mình dưới tán một cây hòe, tắt máy rồi lấy từ ghế sau ra một chiếc ống nhòm. Anh hướng về trang viên ở phía xa quan sát.
Tòa trang viên tư nhân có tên Hồng Diệp này nằm ở sườn núi giữa một ngọn đồi nhỏ, chiếm diện tích hơn 1,6 héc ta. Cho dù ở thành phố B, nơi tập trung của giới nhà giàu và quyền quý, thì đây cũng thuộc vào hàng bất động sản cao cấp. Nhưng thông tin có thể kiểm chứng trên mạng về trang viên này lại không nhiều, chủ nhân là ai, bên trong thế nào cũng không ai rõ. Hàn Bân chỉ có thể thấy ở cổng ra vào có không ít bảo vệ, và những người này rõ ràng không phải là kiểu bảo vệ khu dân cư bình thường, mà đa phần là bộ đội xuất ngũ, hơn nữa còn là lính kỳ cựu.
Lịch trình tuần tra và thời điểm đều được bố trí rất tốt, nói cách khác muốn lẻn vào trong cơ hồ là không thể. Nhưng càng như vậy Hàn Bân càng cảm thấy Đệ Tam Kỷ có vấn đề. Công ty nào tổ chức tiệc cuối năm mà lại bày ra trận địa lớn như vậy, an ninh được bố trí nghiêm ngặt đến thế, nếu không biết còn tưởng tối nay toàn yếu nhân quốc gia đến. Mà chủ nhân bí ẩn phía sau Hồng Diệp sơn trang, rất có thể cũng có liên quan đến Đệ Tam Kỷ.
Nói thật, khi tra đến đây, Hàn Bân cũng có chút sợ, đối phương địa vị rõ ràng không hề đơn giản, mà anh chẳng qua chỉ là một đội trưởng đội cảnh s·á·t h·ình s·ự nhỏ bé.
Dù là cấp trên hay thuộc cấp, đều không hiểu tại sao anh phải c·ắn c·hết lấy cái công ty không có một chút tiền án tiền sự nào này mà không buông tha. Hàn Bân đôi khi cũng cảm thấy mình là một kẻ ngốc đầu sắt, lãnh đạo còn bóng gió nhắc nhở anh, bảo anh hãy quay lại tập trung vào công tác chuyên môn, sang năm sẽ được đề bạt đi luân chuyển công tác ở nơi khác. Nhưng khi nghĩ đến cô bé 11 tuổi tên Đường Mộng Giai, còn cả thi thể mất tích của cô bé, Hàn Bân vẫn không nỡ bỏ mặc chuyện này.
Hơn nữa, khoảng thời gian gần đây, anh ngày càng thường xuyên gặp ác mộng, tất cả ác mộng đều xoay quanh tận thế. Những giấc mộng đó… chúng chân thực đến đáng sợ. Hàn Bân từng đi gặp bác sĩ tâm lý, còn hẹn cả chuyên gia, nhưng chuyên gia chỉ quy kết mọi chuyện là do công việc của anh quá áp lực, sinh hoạt không điều độ. Bác sĩ kê cho anh một vài loại thuốc an thần, nhưng là một cảnh s·á·t h·ình s·ự, Hàn Bân vốn không thích những thứ có thể gây nghiện này, cho nên anh đã để sang một bên không dùng.
Nhưng vài ngày gần đây đầu của anh còn bắt đầu đau, trước mắt thì mờ đi hoàn toàn, cảm giác đầu mình giống như bị người ta cưỡng ép nhúng xuống ao. Cho dù có cố giãy giụa cũng không cách nào ngẩng đầu lên được, trong mơ anh muốn hét lớn nhưng khi hé miệng ra lại chỉ phun ra một chuỗi bọt khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận