Làm Công Tiên Tri

Chương 350: Tiệc trưa

Chương 350: Tiệc trưa
Khung cảnh bên trong thành Đa Lân khiến người ta kinh hãi. Sau khi vào thành, việc đầu tiên đại tư tế Martina làm là bắt những tàn đảng lính mới, không chỉ những kẻ còn đang gây rối trong thành, mà cả những tên đã từng làm chuyện ác trước đây, tất cả đều bị lôi ra để chịu xét xử.
Quyết định này nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ tất cả dân chúng trong thành.
Tình hình đã hoàn toàn đảo ngược so với trước khi Hộ Giáo quân vào thành, những tên lính mới còn vênh váo đêm trước giờ đã thành chuột chạy ngoài đường, người dân thành thị nhao nhao kéo đến giáo hội và tòa thị chính để tố cáo những tội ác mà lính mới gây ra.
Khi những tội ác này được tập hợp về tay đại tư tế Martina, lông mày của nàng càng nhíu chặt hơn.
Nàng đã cố gắng tưởng tượng đến sự tàn ác của nhân tính, nhưng vẫn không ngờ rằng lại có người có thể xấu xa đến mức này. Vì sự buông thả tuyệt đối của Herodotos đối với lính mới, tình hình trị an trong thành đã xuống cấp nghiêm trọng trong một thời gian ngắn, nhìn những tội ác đẫm máu đó, mặt của đại tư tế Martina nhanh chóng chuyển sang xanh xám.
Nàng không thể tưởng tượng được rốt cuộc là những ác đồ nào lại có thể mẫn diệt nhân tính đến mức này, bọn chúng thậm chí không còn xứng đáng được gọi là người, mà chỉ là những con thú hoang.
Đại tư tế Martina không rõ Herodotos đã tìm đâu ra những kẻ khốn kiếp này, nhưng khi cuộc điều tra tiến hành, Martina lại dần im lặng.
Bởi vì nàng nhận ra những người này trước khi gia nhập lính mới đa phần đều là dân thường bình thường, những người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, ăn mày, kẻ trộm... Hoặc là dân làng ở vùng lân cận.
Có một vài người đại tư tế Martina đã từng gặp, còn từng cứu trợ họ vào mùa đông, cho họ quần áo và đồ ăn. Những người này cũng đều tỏ ra rất biết ơn.
Hơn nữa, đại tư tế Martina cũng có một chút hiểu biết về hoàn cảnh của họ, biết rằng thường ngày họ rất thật thà chất phác và thường xuyên bị người khác ức hiếp.
Người mà đại tư tế Martina có ấn tượng sâu sắc nhất là một thiếu niên, năm nay cậu ta mới mười lăm tuổi, trước đó làm học đồ trong một lò rèn trong thành.
Theo quy định của đại lục Bratis, học đồ không có tiền công, nhưng tiệm sẽ bao ăn ở. Tuy nhiên, gã thợ rèn kia rất keo kiệt, ngày nào cũng bắt cậu ta làm những việc nặng nhọc nhất, thấy cậu ta là người xứ khác, trong thành lại không có người thân quen nên thường xuyên để cho cậu ta ăn cơm thừa mốc thiu, còn bắt cậu ta ngủ ở nơi gần cửa nhất. Vào mùa đông, cậu ta bị gió lạnh lùa qua khe cửa khiến không thể ngủ được, có một đêm suýt chút nữa đã chết cóng. Không lâu sau khi gia nhập lính mới, cậu ta quay lại tiệm rèn, làm cho chủ cửa hàng một chiếc áo sắt, nói là muốn báo đáp công ơn truyền nghề.
Sau khi lấy chiếc áo sắt đỏ rực từ trong lò ra, cậu ta đã trực tiếp trùm nó lên người chủ cửa hàng, khiến gã chết cháy tươi sống, sau đó còn giết vợ chủ cửa hàng, biến thi thể của ả thành một nồi thịt nướng và ăn sau khi để ba ngày.
Những chuyện tương tự như vậy còn vô số... Đại tư tế Martina càng xem càng kinh hãi.
Nàng kinh ngạc vì thủ đoạn tàn khốc của những ác đồ kia, cũng đau xót vì những khổ sở mà họ đã phải chịu đựng trước đây, quan trọng nhất là những người này quá nhiều.
Hiện tại trong thành, tiếng nói trừng trị hung thủ đã lấn át tất cả.
Nhưng Herodotos đã chiêu mộ tổng cộng ba vạn lính mới trong khoảng thời gian này, dù có loại trừ một số bộ phận đã bị giết chết trong chiến đấu, và một phần nhỏ trong sạch, thì cũng còn gần hai vạn người.
Nếu thật sự xét xử nghiêm khắc, thì ít nhất một vạn người phải bị chém đầu, số còn lại cũng khó tránh khỏi khổ hình da thịt.
Hơn nữa, mấu chốt là những người này đều là tín đồ của Ngân Nguyệt giáo hội, không chỉ thế, trong đó còn có không ít người là tín đồ rất mực thành kính. Nếu không thì họ đã không hưởng ứng lời hiệu triệu của Herodotos, dũng cảm đứng lên khi giáo hội đứng trước nguy cơ và gia nhập lính mới.
Dù không có chứng cứ tuyệt đối, nhưng đại tư tế Martina mơ hồ có một dự cảm, rằng những người này cũng là một phần trong kế hoạch của Herodotos.
Herodotos đã rời khỏi thành Đa Lân, nhưng trước khi đi đã đào cho nàng một cái hố lớn. Bây giờ khi xử lý những người này nàng phải hết sức cẩn thận.
Đại tư tế Martina suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra được một phương án giải quyết nào mà có thể khiến các bên hài lòng, cuối cùng vẫn phải buông bút lông ngỗng xuống.
Nàng xoa xoa thái dương của mình.
Năm nay đại tư tế Martina đã hai trăm hai mươi bảy tuổi, cho dù đối với bán thú nhân mà nói, tuổi này đã rất cao. Mặc dù trong cuộc khủng hoảng lần này nàng đã làm việc rất quyết đoán, bất kể là trốn đi sớm hay là triệu tập các gia tộc lớn thành lập Hộ Giáo quân đều rất kịp thời, nhưng chỉ có Martina mới biết, tinh lực của mình đã không còn được như trước nữa.
Đặc biệt là những ngày này vừa mới hành quân hơn trăm dặm đường, sau khi vào thành lại phải xử lý một đống công việc lớn, giờ nàng chỉ muốn nhắm mắt lại để có một giấc ngủ ngon.
Nhưng nàng biết mình vẫn không thể nghỉ ngơi, Herodotos vẫn ở bên ngoài, không biết chạy đến nơi nào, đang mưu đồ điều gì.
Nói thật, đại tư tế Martina không hiểu nổi những hành động của Herodotos ở thành Đa Lân có ý nghĩa gì, đặc biệt là khi nàng hỏi nhiều người về những gì Herodotos đã làm trong thời gian ở trong thành, nàng thậm chí còn hoài nghi người này có phải đã phát điên rồi không.
Bởi vì người có thần kinh bình thường sẽ không làm ra những chuyện kỳ lạ như thế ở trong thành.
Tuy nhiên, trước mắt nàng phải để Herodotos sang một bên, mà cần tham gia một buổi tiệc ăn mừng.
Các quý tộc Tây Cảnh lần này nhất trí ủng hộ nàng, còn mượn binh cho nàng để giành chiến thắng, nàng nhất định phải bày tỏ lòng biết ơn, ngoài ra, gia tộc Raimondi cũng đang chờ đợi thái độ của nàng.
Xem xem liệu sự hiểu lầm trước kia có thể bỏ qua hay không.
Đương nhiên, đại tư tế Martina cũng khinh thường sự do dự và dao động liên tục của tước sĩ Ed, nếu có thể nàng cũng không muốn thấy lại bộ mặt vô sỉ kia.
Nhưng trước mắt, Ngân Nguyệt giáo hội không thể chuyển khỏi thành Đa Lân, chỉ cần gia tộc Raimondi vẫn là chủ nhân của thành Đa Lân, thì sau này hai bên chắc chắn vẫn phải liên hệ với nhau.
Đại tư tế Martina vẫn còn lúc phải cần đến gia tộc Raimondi, cho nên quan hệ của hai bên không thể quá cứng nhắc.
Mặt khác, đại tư tế Hesiodos sau khi bị Herodotos bắt không lâu, đã bị hành hạ đến chết trong ngục.
Còn lại bốn vị đại tư tế thì phải khuất phục dưới dâm uy của Herodotos, có thể sau khi Martina đại tư tế giành lại được thành Đa Lân, tình cảnh hiện tại của bọn họ rất khó xử, mấy ngày nay đều có chút không biết nên đối diện với đại tư tế Martina thế nào.
Nhưng đại tư tế Martina cũng hiểu rõ không thể đối xử tàn nhẫn với bọn họ đến cùng, thứ nhất vì nàng không có quyền này vì cũng là một đại tư tế, thứ hai là cuộc tranh đấu chính thống giữa nàng và Herodotos vẫn chưa kết thúc, và vẫn cần sự ủng hộ của Kirkuon cùng những người khác.
Nhân cơ hội buổi tiệc lần này, cũng vừa vặn trấn an bốn vị đại tư tế này.
Tóm lại, lần yến tiệc này rất quan trọng đối với bên nào, không thể từ chối.
Đại tư tế Martina còn cố ý thay quần áo khác, vào giữa trưa chạy đến phủ thành chủ.
Vừa bước vào cửa đã thấy khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình của tước sĩ Ed, người sau còn giới thiệu cho nàng về những thành quả công tác của mình trong khoảng thời gian này, bao gồm cả tin tức từ nguồn tin chưa được xác nhận rằng Herodotos đã bắt cóc Dược sư để chế tạo độc dược trong thành.
Tước sĩ Ed tự mình dẫn người tấn công bất ngờ vào quán rượu đó, phát hiện ra một lượng lớn hạt mã tiền, đây là một loại cây kịch độc, ngoài ra, ông ta còn tìm thấy không dưới mười thùng độc dược đã được chế tạo xong, đã cho người mang đi tiêu hủy.
Đại tư tế Martina tán thưởng hiệu suất làm việc cao của gia tộc Raimondi, bảo vệ cư dân trong thành, sau đó hai bên còn nói vài lời xã giao khác, nói tóm lại bầu không khí khá hòa hợp.
Đợi đến khi tất cả khách mời đều đã đến đông đủ, tước sĩ Ed còn đích thân mời đại tư tế Martina lên vị trí chủ tọa.
Đại tư tế Martina dẫn mọi người cùng nhau hoàn thành nghi thức cầu nguyện trước bữa ăn, sau đó nâng ly rượu lên, nghiêm mặt nói: "Ca ngợi nữ thần."
Bao gồm tước sĩ Ed, tất cả khách mời nghe vậy đều nhao nhao nâng chén, cùng đồng thanh phụ họa nói: "Ca ngợi nữ thần."
Nói xong, mọi người cùng nhau uống thứ rượu hổ phách trong ly, bắt đầu thưởng thức bữa tiệc trước mặt.
Tước sĩ Ed uống nhanh nhất, cũng uống nhiều nhất, nhưng sau khi uống xong vẫn thấy rất khát, cổ họng khô khốc, thế là lại bảo thị nữ rót cho mình một ly khác, cô đông cô đông uống cạn.
Không lâu sau đó, Dordot ngồi đối diện phát hiện ra sự khác thường của ông ta, chỉ vào mắt ông ta và nói: "Mắt của ông sao vậy, sao lại đỏ như thế?"
"Ta không biết, có thể tối qua ngủ không ngon." Tước sĩ Ed nói một cách lơ đễnh, trong khi nói có thứ gì đó nhỏ xuống mu bàn tay của ông ta.
Tước sĩ Ed cúi đầu, thấy một mảng màu đỏ tươi, sau đó trước mắt ông ta bắt đầu mơ hồ, một đầu ngã vào trong chén bánh pudding.
Không chỉ riêng ông ta, gần như tất cả các vị khách mời tham dự lúc này đều cảm thấy khó chịu. Bọn họ cố gắng hết sức muốn nôn ra thứ trong miệng, nhưng tất cả đã quá muộn.
Đại tư tế Martina vì không thích uống rượu nên uống không nhiều, nàng là người cuối cùng ngã xuống trong đại sảnh.
Nàng tận mắt chứng kiến từng vị khách mời ngã xuống đất, miệng mũi chảy máu, đau đớn không chịu nổi, ánh mắt của nàng cuối cùng rơi vào một tượng nữ thần trước cửa.
Không kịp làm gì, thân thể lung lay, cứ thế ngã rầm xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận