Làm Công Tiên Tri

Chương 390: Dược vật chỉ là phụ trợ

Chương 390: Dược vật chỉ là phụ trợ
Trước khi đi tìm Ngưu Tiên Quý, Lý Du còn dành thời gian đi gặp một người khác. —— Kim Đồng
Tính toán khoảng cách Kim Đồng đi vào Lục Dã cũng gần hai tháng, trong khoảng thời gian này hắn một mực tiến hành trị liệu cai nghiện, bất quá thời gian gần đây, số lần Kim Đồng sử dụng thuốc giảm áp và thuốc ngủ đã giảm bớt rõ rệt.
Cho tới bây giờ theo lời Ruby người đang chăm sóc hắn, Kim Đồng đã hơn mười ngày không dùng bất kỳ loại thuốc nào, hơn nữa tình trạng cơ thể cũng coi như ổn định, thậm chí đã khôi phục một chút luyện tập.
Lý Du cũng nhân cơ hội này đi thăm hắn một chút.
Nói đến Kim Đồng, Lý Du có ấn tượng khá phức tạp về hắn, lần đầu tiên gặp mặt, Kim Đồng liền dẫn người mai phục hắn, về sau còn bắt hắn bỏ vào trong bao bố, định đóng gói mang đi.
Tiếp đó không lâu, tên gia hỏa này lại vụng trộm quay về Lục Dã bắt cóc thị nữ nhỏ.
Chỉ riêng hai chuyện này thôi, Lý Du đã có đủ lý do để xử lý hắn, nhưng về sau Kim Đồng trong quá trình cứu viện Clara đã phản bội, ngược lại phát huy tác dụng không nhỏ.
Hơn nữa hắn coi như chủ động chạy đến đầu quân cho Song Hưu giáo, có một hiệu ứng quảng cáo nhất định, Lý Du cũng lười tính toán món nợ xấu trước đó với hắn.
Nhưng cụ thể sau này nên xử trí Kim Đồng như thế nào, Lý Du vẫn còn đang suy nghĩ.
Kim Đồng có vài phần giống Jude, hai người đều không thích giao du, xem thường tính mạng con người, trên tay đều từng vấy máu tươi.
Nhưng Jude giết người chủ yếu là vì bản thân hắn, trước khi quy y Thứ Bảy, hắn là một người có tư tưởng ích kỷ tuyệt đối, chỉ khi bị uy hiếp hoặc có lợi mới ra tay.
Tình huống của Kim Đồng lại khác, Kim Đồng là cỗ máy giết người mà Ngân Nguyệt giáo hội bí mật bồi dưỡng, lại bị thuốc khống chế.
Hắn giết người không vì sở thích cá nhân, thuần túy là nghe lệnh làm việc, khi ra tay gần như không có cảm xúc dao động.
Lý Du vừa nghĩ, vừa đi đến bên ngoài sân nhỏ của Kim Đồng.
Hắn đưa tay gõ cửa một cái, rất nhanh đã có một cái đầu ló ra từ bên trong.
“Tiên tri Merlin, ngài đã tới?” Ruby có chút giật mình khi nhìn thấy người ngoài cửa.
“Ừ, bây giờ tiện cho ta vào không?”
“Đương nhiên rồi.” Ruby vừa nói vừa mở cửa sân.
Lý Du sau đó bước vào.
Vì tình trạng của Kim Đồng đã có chuyển biến tốt, hắn không còn bị nhốt trong sân, mà đã chuyển vào ở trong phòng, nhưng cổ tay và cổ chân vẫn phải mang xiềng xích để đảm bảo hắn không đào thoát.
Sau khi Lý Du vào cửa, Kim Đồng đã nghe thấy động tĩnh, từ trên giường bò dậy.
Nhưng khi Lý Du bước vào phòng, lại không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Khoảnh khắc sau, Kim Đồng như một con báo đi săn tiếp cận Lý Du từ phía sau lưng, vòng xích sắt trên tay vào cổ Lý Du một cách im lặng.
Bây giờ hắn chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng vặn gãy cổ của gã đàn ông mặc áo đen trước mặt.
Thế nhưng người kia tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được uy hiếp của cái chết, nhịp tim và tần suất hô hấp đều không có bất kỳ thay đổi nào, ngay cả tư thế đứng cũng y hệt lúc trước.
"Ngươi quá bất cẩn, không nên không mang theo một hộ vệ nào mà đến đây." Kim Đồng kề sát vào tai Lý Du, ngữ khí điềm nhiên nói.
"Sứ giả chân thần không thể bị g·iết c·hết."
"Herodotos từng nói lời tương tự."
"Hắn chỉ đang làm bộ làm tịch, nhưng ta thì nói thật." Lý Du nói, "Không tin ngươi có thể thử xem, nhưng ta cảnh cáo trước, sự tha thứ của ta có giới hạn, đợi đến khi ta phục sinh lần nữa, ta cũng chỉ có thể thử khai thác ngươi ở mức độ thấp nhất."
"Cái gì là mức độ thấp nhất?"
"Chính là sau khi ngươi c·h·ế·t, sẽ đem x·á·c của ngươi thu về để cho anh linh sử dụng."
Kim Đồng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn là gỡ xích sắt khỏi cổ Lý Du.
Lúc này Ruby cũng đi từ ngoài phòng vào, nhìn thấy hai người đứng gần như vậy, mắt nàng đảo qua một vòng, sau đó nói với Kim Đồng, “trong chum không có nước, ta ra ngoài đi lấy một chút nhé.”
"Không được đi!"
"Không sao, ta không sao đâu." Lý Du nói.
Nói xong hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó chỉ vào một chiếc ghế trống khác ở trước mặt.
Kim Đồng không thích cái cảm giác hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay này, nhưng hắn lại không có lựa chọn khác, trầm mặc một lúc rồi vẫn phải ngồi xuống.
“Bây giờ ngươi thế nào?” Lý Du sửa lại cổ áo vừa bị làm nhăn, hỏi.
“So với trước đây tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ ta ngủ rất dễ tỉnh giấc, thỉnh thoảng đầu gối còn bị đau, ngoài ra còn cảm thấy bực bội khó hiểu.”
“Ừ, đây đều là những phản ứng có thể xuất hiện sau cai nghiện,” Lý Du nói, “Nếu may mắn, vài tháng sau sẽ giảm bớt, thậm chí biến mất.”
“Vậy nếu không may mắn thì sao?” Kim Đồng hỏi.
"Có thể sẽ theo ngươi đến hết quãng đời còn lại."
Kim Đồng nghe vậy lại lần nữa trầm mặc.
“Nghĩ theo hướng tích cực thì ít nhất ngươi đã sống sót rồi.” Lý Du nói, “Ta nhớ là ngươi đã nói rằng trong hàng ngàn năm qua, đội Vệ Giáo không có ai có thể thoát khỏi sự khống chế của Ngân Nguyệt giáo hội.”
“Thần dược của ngươi hoàn toàn có tác dụng.” Kim Đồng cũng thừa nhận, “Mẹ kiếp, bọn chúng mới chống được tới bây giờ.”
"Dược vật chỉ là phụ trợ, việc ngươi có thể kiên trì đến bây giờ phần lớn là dựa vào ý chí và tinh thần lực của ngươi."
“Là Marie.”
"Ừm?"
“Marie giúp ta rất nhiều, con bé thường đến thăm ta, còn kể cho ta nghe về Thứ Bảy và câu chuyện của ngươi. Mặc dù có lúc ta cảm thấy ngươi chỉ đang lừa gạt, định bỏ mặc một mình ta ở đây chờ c·h·ế·t.”
“Nhưng trong lúc ta khó khăn nhất, chính đứa bé đó đã cho ta dũng khí để tiếp tục s·ố·ng sót và hy vọng.”
Kim Đồng dừng lại một chút, “có một chuyện ta chưa từng kể với người khác, thật ra ta đã từng có một đứa con gái. Nếu nó có thể sống đến bây giờ, có lẽ cũng bằng tuổi Marie rồi.”
“Ngươi đã mất nó như thế nào?”
“Ôn dịch, để chữa b·ệ·n·h cho con bé ta đã chấp nhận điều kiện của Ngân Nguyệt giáo hội, gia nhập đội Vệ Giáo, nhưng sau đó nó vẫn phải c·h·ế·t.” Kim Đồng nói, “Sau đó ta cũng không thể thoát khỏi lời nguyền.”
“Vợ ngươi thì sao?”
“Khó sinh rồi c·h·ế·t.”
“Vậy là bây giờ ngươi không còn người thân nào nữa?”
“Không sai.” Kim Đồng nói.
“Ngươi có dự định gì cho sau này không?”
“Marie muốn ta ở lại, nhưng ta lo rằng ngươi sẽ giống như Herodotos, lợi dụng ta, khống chế ta....Ta đã quá mệt mỏi, không muốn dính vào loại tranh đấu tôn giáo vớ vẩn này nữa, nếu ngươi có thể chấp nhận điều đó, ta có lẽ sẽ ở lại, làm thợ đốn củi hoặc nông dân gì đó.” Kim Đồng nói.
"Với võ nghệ của ngươi, làm thợ đốn củi và nông dân thật là đáng tiếc."
"Ta không có vấn đề, vả lại người của ngươi đã chém đứt một ngón tay cái của ta, ta đâu còn là cao thủ kiếm thuật gì nữa.”
"Ta có thể đồng ý sẽ không bắt ngươi tham gia vào tranh đấu tôn giáo nữa." Lý Du nói, “nhưng ta có một việc thích hợp hơn cần ngươi làm.”
“Việc gì?”
"Tài phán sở, nơi đó hiện đang cần người, hơn nữa lý lịch của ngươi cũng rất phù hợp với yêu cầu công việc ở đó. Yên tâm, ngươi không cần phải đối mặt với dị giáo đồ, đó là cơ cấu giám sát nội bộ mà ta mới thành lập."
"Ngươi chắc chứ, với tính cách của ta, có thể thích hợp làm việc cùng người khác?"
"Tài phán sở không cần ngươi phải giữ mối quan hệ tốt với những người khác." Lý Du nói, "Thực ra ta đang định điều tất cả những người không thích giao du ở vùng đất này đến đó, việc các ngươi không ưa nhau cũng không sao, ngược lại, sau này các ngươi đều sẽ có công việc liên quan đến nhau."
"Công việc của ngươi là điều tra những kẻ tham ô, lạm dụng quyền lực và vi phạm giới luật, nhưng phải nhớ rằng, khi các ngươi giám sát người khác thì cũng sẽ có người giám sát các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận