Làm Công Tiên Tri

Chương 264: Dư luận chiến

Chương 264: Chiến tranh dư luận
Lật lại lịch sử thời Trung cổ, chiến tranh tôn giáo luôn xuyên suốt. Nổi tiếng nhất là cuộc Thập tự chinh, tổng cộng chín lần, kéo dài gần hai trăm năm, gây ra cái chết của hàng triệu người, sau này còn có cuộc chiến tranh ba mươi năm càn quét các nước châu Âu. Đến như chiến tranh tôn giáo ở thế giới Ả Rập lại càng thường xuyên hơn, từ thế kỷ thứ bảy bắt đầu, kéo dài đến tận hiện đại. Khi xung đột giữa các tôn giáo khác nhau, hoặc giữa các giáo phái khác biệt của cùng một tôn giáo trở nên lớn đến mức không thể hòa giải, một bên thường có thể sẽ tìm cách hoàn toàn thanh tẩy bên còn lại trên phương diện nhục thể.
Có nhiều vết xe đổ như vậy, Lý Du không phải là không có chút chuẩn bị nào trước cuộc chiến tranh mà Ngân Nguyệt giáo hội sắp phát động. Nếu không hắn cũng sẽ không luôn dung túng cho Thỏ tiểu thư, thậm chí khi người phía sau còn do dự có nên đổi sang tin Thứ Bảy hay không, còn khuyên nàng hãy kiên trì thêm chút nữa. Dù chỉ trên danh nghĩa vẫn cứ lưu lại Ngân Nguyệt giáo hội bên kia, cũng có thể giúp Song Hưu giáo tranh thủ thêm một chút thời gian phát triển quý giá.
Bất quá, sau khi đồ long, danh vọng của Lý Du và Song Hưu giáo nghênh đón một đợt tăng vọt, bên Ngân Nguyệt giáo hội chắc hẳn cũng nhận thức được nguy cơ thêm một bước, sau đó lại thêm việc Irea tuyên bố quy y Thứ Bảy, cuối cùng quyết định khai chiến với Song Hưu giáo. Lý Du cũng không có ý định để nữ lãnh chúa lại lằng nhằng quay về tiếp tục tranh thủ thời gian, lần này sẽ ảnh hưởng đến danh vọng của Song Hưu giáo, thứ hai, tác dụng cũng không lớn. Ngân Nguyệt giáo hội cũng không phải kẻ ngốc, sớm đã biết rõ Irea rốt cuộc đứng về bên nào, mà sở dĩ bọn chúng lựa chọn khai chiến, suy cho cùng vẫn là vì Song Hưu giáo phát triển quá nhanh.
Mà bây giờ khai chiến đối với Lý Du và Song Hưu giáo mà nói cũng là thời cơ tốt nhất. Ngân Nguyệt giáo hội chi phối Tây Cảnh nhiều năm như vậy, nói về điều gì còn gây uy hiếp thì đó chính là việc bọn chúng từ đầu đến cuối không có lực lượng vũ trang hoàn toàn thuộc về mình. Đương nhiên, đây cũng là lựa chọn của bọn chúng, vì không khiến các đại gia tộc ở Tây Cảnh cảm thấy bị uy hiếp, quyết định này khiến chúng luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với kẻ thống trị vùng đất này trong mấy ngàn năm qua. Hơn nữa, Ngân Nguyệt giáo hội luôn tích cực thu hút những thanh niên tài tuấn trong các đại gia tộc, theo thời gian trôi qua, mối liên hệ giữa hai bên càng thêm chặt chẽ, Ngân Nguyệt giáo hội thậm chí có thể ảnh hưởng đến các quyết sách chính trị, quân sự của các đại gia tộc ở một mức độ nhất định. Điều này cũng mang đến cho chúng một ảo giác, đó là bọn chúng giống như cũng nắm giữ trong tay thiên quân vạn mã.
Nhưng sự thật chứng minh, ảnh hưởng thì từ đầu đến cuối cũng chỉ là ảnh hưởng, khác biệt hoàn toàn so với việc thực sự nắm trong tay đại quân. Tỷ như bây giờ, Song Hưu giáo và gia tộc Arias chiếm ưu thế về đạo nghĩa, thêm vào việc hai bên liên thủ thế nhưng đã từng đánh bại một con ác long, mọi người lại từng cùng nữ lãnh chúa ở Nham Tuyết thành đối kháng với David, đa số quý tộc cũng không muốn vào lúc này đắc tội với gia tộc Arias và Song Hưu giáo, huống chi là binh đao tương hướng.
Lý Du đoán trong bóng tối, Ngân Nguyệt giáo hội có lẽ vẫn nuôi dưỡng một ít tay chân chuyên làm việc bẩn thỉu, tỷ như đám kỵ binh giáp đen mà hắn gặp lần trước, nhưng số lượng hẳn là không nhiều. Ngoài ra, có lẽ còn có vài gia tộc tiểu quý tộc bị Ngân Nguyệt giáo hội khống chế hoàn toàn, nhưng trong tay bọn chúng cũng không có quá nhiều binh mã. Nói cách khác, Ngân Nguyệt giáo hội không thể điều động đại quân đến trực tiếp vây quét Song Hưu giáo, chỉ có thể tập kết lực lượng bình dân, chính là trực tiếp kích động tín đồ.
Vì vậy, ở giai đoạn đầu của chiến tranh, điều hai bên tranh đoạt trên thực tế là trận địa dư luận. Điều này giải thích vì sao Ngân Nguyệt giáo hội ngay từ đầu muốn dùng hai tu sĩ Song Hưu giáo ra làm trò, đầu tiên tự nhiên là để tạo ấn tượng trong lòng những thôn dân xung quanh rằng tu sĩ Song Hưu giáo đều là người xấu, tiếp theo là để tạo ra cảm giác khủng hoảng trong những tu sĩ còn lại. Dù sao đã có hai người gặp nạn, những người khác khi ra ngoài chắc chắn sẽ thấp thỏm lo âu trong lòng, thậm chí vì lo lắng cho an toàn mà không muốn đi giảng đạo nữa.
Nhưng bên Lý Du cũng đã có đối sách tương ứng. Sáng sớm hôm sau, hắn lại trở về Bratis, đợi đến khi cảm giác choáng váng giảm bớt, Lý Du liếc mắt đã thấy Thỏ tiểu thư đối diện. Cô nàng đang cắn móng tay, vẻ mặt có chút nôn nóng, và khi hắn vừa hiện thân, cô gái đã từ trên ghế bắn lên, chạy vội mấy bước đến trước mặt hắn, không nói lời nào, trước hết đưa tay sờ soạng khắp người hắn mấy lần, xác nhận Lý Du không bị thiếu mất chỗ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không sao là tốt rồi, khi vừa nghe tin các ngươi bị tập kích ta đã giật cả mình.”
“Những người khác thế nào?” Lý Du hỏi.
“Chết mất hai chiến sĩ Hắc Khuyển Vệ, một người tàn tật, còn một người trọng thương, bây giờ vẫn còn sốt cao, thần chí không rõ, những người còn lại phần lớn bị thương không nặng.”
Lý Du nhẹ gật đầu, kết quả này so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn không ít, xem ra trang bị và vũ khí mới vẫn phát huy tác dụng, dừng lại một chút, Lý Du lại hỏi, “Người bị thương nặng đã cho uống thuốc chưa?”
“Ách, ta đã cho thầy thuốc dưới hầm của lĩnh chủ trị cho hắn rồi, còn như thần dược của Song Hưu giáo, Hera không đồng ý lấy ra.”
“Vì sao?” Lý Du có chút bất ngờ.
“Bởi vì người bị thương nặng kia không phải người của Song Hưu giáo.”
Một cái tên hiện lên trong đầu Lý Du, hắn nhướng nhướng mày, “Anton?”
“Không sai.”
“Khi ta rời đi, nhớ là đã dặn Jerry chiếu cố cho hắn.”
“Jerry bây giờ cũng ở Trà Bôi bảo, hắn rất lo lắng cho sự an nguy của ngươi, ta nói với hắn tối nay ngươi sẽ trở về, hắn liền ở lại, ta cho người gọi hắn đến nhé, ngươi có thể trực tiếp hỏi hắn.”
Tom thấy Lý Du, đầu tiên dụi dụi mắt, sau đó suýt nữa cũng muốn nhào tới. Chủ yếu là hắn đã tận mắt thấy đám kỵ binh giáp đen kia đuổi theo Lý Du, dù mượn được con suối nhỏ dưới chân núi, Lý Du có hất được đám truy binh ra một chút khoảng cách phía sau lưng, nhưng hai chân chung quy vẫn không thể chạy lại bốn chân. Thêm nữa đám kỵ binh giáp đen bỗng nhiên nửa đường thu binh, cũng không còn đến tìm bọn họ gây sự nữa, hiển nhiên là đã có thu hoạch lớn.
Nhưng hôm nay Lý Du vẫn cứ như vậy hoàn hảo không chút tổn hại đứng trước mặt hắn, lại liên hệ với những gì Lý Du dặn dò hắn trước khi đi, khiến độ tín ngưỡng Fifty Fathoms trong lòng hắn trực tiếp nhảy lên thêm hai nấc. Tom phải mất một lúc mới tiêu hóa được sự chấn động mà Lý Du mang lại, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, liền vội lấy chiếc túi da trâu đang cầm trên tay đưa tới.
Lý Du lấy được điện thoại di động của hắn từ trong đó, còn có một số tạp vật khác, quả không ít, sau đó nghe Tom kể chi tiết những chuyện đã xảy ra sau khi hắn rời đi. Thế mới biết Anton tự mình chạy sang đối diện nộp mạng. Bất quá nghĩ một chút hắn vẫn nói, “nói với Hera, đưa thuốc tiêu viêm cho, dù sao người này cũng là do ta mang theo.”
Tom nhẹ gật đầu, tiếp theo trên mặt lại hiện ra một tia lo âu, “chuyện về những kỵ binh giáp đen giờ đã lan ra, đám tu sĩ đa số đều rất lo lắng, khoảng thời gian gần đây khi họ đi truyền giáo có thể cảm nhận được rõ sự căm thù của thôn dân đối với họ.
Nhưng chúng ta cũng không đủ người để cung cấp sự bảo hộ cho từng vị tu sĩ, căn cứ vào thực lực mà những kỵ binh giáp đen kia đã thể hiện, ít nhất chúng ta cũng phải phái hai đội người mới có thể đối kháng với họ.”
“Ừm, cũng vừa hay ta cũng đang dự định thử một phương thức truyền giáo mới, trước kia quá chậm.” Lý Du thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận