Làm Công Tiên Tri

Chương 218: Nhớ kỹ ngươi giờ phút này cảm giác

Chương 218: Nhớ kỹ cảm giác của ngươi lúc này
Lý Du không ngờ hôm nay mình vừa mới chấm công đi làm, Irea đã giao cho hắn một nhiệm vụ lớn như vậy.
“Ai nói với ngươi ta có thể tìm người bằng thần dụ?”
“Ơ... Không được sao? Thứ Bảy lão nhân chẳng lẽ không cung cấp dịch vụ này à?”
“Ta chưa từng nói Thứ Bảy cái gì cũng làm được.” Lý Du nói, “hơn nữa gặp vấn đề thì chúng ta nên tự mình động não giải quyết trước đã.”
“Thảm rồi, ta đã khoác lác với David rồi, nếu không ngươi đừng ra ngoài, bên ngoài ta sẽ nói ngươi chưa tới.” Thiếu nữ hơi chột dạ nói, trông cứ như học sinh tiểu học làm sai chuyện.
“Cũng không cần như thế.” Lý Du nói, “chín ngày trước tin tức chúng ta thành công giết rồng đã truyền đến Tượng Tử Bảo, Caroman nếu không phải kẻ ngốc thì chắc cũng đã cảm nhận được nguy hiểm rồi, trong lúc mấu chốt này hắn còn có tâm trạng đi săn bắn, hơn nữa lại còn dẫn theo một người hầu… Khả năng lớn là đang chủ động bỏ trốn.”
“Vậy chẳng phải càng khó tìm hắn hơn sao?” Thiếu nữ lo lắng nói, “Hắn chỉ cần tùy tiện trốn vào xó xỉnh nào đó trên lãnh địa của mình, trừ khi chúng ta lùng sục từng tấc đất một, nếu không thì đừng hòng bắt được hắn.”
“Không sao, còn có người còn sốt ruột tìm hắn hơn chúng ta.”
“Ý ngươi là David?”
“Còn có Hulse nữa,” Lý Du nói, “vì ngươi đứng ra tố cáo hắn cấu kết với Gabriel, xúi giục con rồng đen tập kích các đại gia tộc ở Tây Cảnh, tình cảnh của Hulse bây giờ rất bất ổn. Nhất là khi Gabriel vừa chết, lời khai của ngươi cùng bản ghi âm trở thành chứng cứ duy nhất. Nếu Hulse muốn lật bàn thì phải chứng minh mình không phải hung thủ mưu sát cha ngươi.”
“A... Nhưng nếu David tìm được Caroman trước thì sao?”
“Vậy thì chúng ta lập tức lên đường về Lục Dã.” Lý Du nói, “David chắc chắn sẽ dùng Caroman để chứng minh Hulse cấu kết với ngoại địch, đến lúc đó chúng ta cùng lắm cũng chỉ thêm chút trở ngại cho hắn, nhưng không thể thay đổi được cục diện, chi bằng không làm gì cả, về lãnh địa tạm thời ẩn náu, tiếp tục chờ thời cơ.”
Thỏ tiểu thư có vẻ hơi không cam tâm, nàng đã cảm giác mình gần như chạm được vào hung thủ, không ngờ cuối cùng có thể lại là dã tràng xe cát.
Thiếu nữ ủ rũ nói, “Nếu lúc trước ta không đưa Gabriel đến Nham Tuyết Thành thì tốt rồi.”
Lý Du lại có ý kiến khác, “Gabriel sẽ không nói thẳng với ngươi quan hệ của hắn với David, khi còn ở Lục Dã hắn vẫn nghĩ David có cách cứu hắn, nên mới trăm phương ngàn kế dụ ngươi đưa hắn đến Nham Tuyết Thành. Thà rằng nói chính vì ngươi đưa hắn đến đây mà David buộc phải lộ mặt, mạo hiểm giải quyết chuyện phiền phức có thể khiến thân phận mình bị bại lộ.”
Thỏ tiểu thư hít sâu một hơi, nắm chặt tay, cố gắng khống chế cơn giận trong lòng, “Những kẻ cao cao tại thượng kia, vì tư lợi mà chuyện hèn hạ gì cũng làm được!”
“Nhớ kỹ cảm giác của ngươi lúc này.”
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói hãy nhớ kỹ cảm giác này, rồi đừng để bản thân trở thành loại người đó.”
“Ta cũng không phải nhân vật gì, chỉ là một tiểu lãnh chúa ở biên giới đế quốc thôi mà.” Thiếu nữ lắc đầu, “Sao phải xoắn xuýt chuyện như vậy.”
“Từ khi g·iết c·hết con rồng đen, ngươi không còn là nhân vật nhỏ bé nữa.” Lý Du nói.
“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao, lần này dù là David hay Hulse đều rất coi trọng ngươi. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ngươi sẽ càng trở nên quan trọng, không chỉ ở Tây Cảnh mà còn là toàn bộ đại lục Bratis. Cho nên hãy nhớ kỹ, đừng biến thành dáng vẻ mà mình chán ghét.”
Thiếu nữ có chút suy nghĩ, nhưng sau một hồi lại có chút giận dữ nói, “Nhưng mà đối thủ của ta đều rất gian xảo, nếu ta không vứt bỏ những ý nghĩ thiện lương, quyết đoán hơn, làm sao ta có thể chống lại bọn họ.”
“Ngươi còn có ta mà.” Lý Du nói, “Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
Irea nghe câu này, tim bỗng dưng rung động, một cảm giác khác thường không hiểu dâng lên.
Đúng lúc ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên vai Lý Du, vẽ lên một tầng ánh bạc mông lung, khiến ánh mắt Thỏ tiểu thư trở nên mơ màng, trái tim đập thình thịch.
Nhưng ngay sau đó cánh cửa phòng ngủ của nàng bị gõ vang, “Irea tiểu thư, Irea tiểu thư, ngài ngủ rồi sao? Tôi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“A a a, ta còn chưa ngủ, có chuyện gì vậy, Thomas?” Thiếu nữ bừng tỉnh khỏi những cảm xúc kỳ lạ, đưa tay giúp vuốt lại đôi tai dài đang run run, để chúng yên ổn xuống.
Sau đó nàng mở cửa phòng, thấy đội trưởng cận vệ của mình đang cầm một mũi tên.
“Đây là có người vừa bắn vào lầu hai, trên tên còn buộc một phong thư.” Thomas cũng nhìn thấy Lý Du trong phòng Irea, nhưng với tư cách là người của thiếu nữ, hắn đã sớm không còn thấy lạ, còn cúi đầu chào Lý Du một cái.
Từ sau chuyện xảy ra đêm đó, Thỏ tiểu thư đã viện cớ chuyển ra khỏi phủ hầu tước, chuyển đến lữ quán cùng các chiến sĩ dưới trướng.
David cũng không ngăn cản chuyện này, hơn nữa sau đó hắn thực sự tin vào lời hứa của mình, hoặc nói là trên mặt tuân thủ lời hứa, gỡ bỏ người theo dõi bên ngoài khách sạn.
Ít nhất là dựa trên quan sát của Thomas mấy ngày nay, bên ngoài khách sạn không còn thấy bóng dáng khả nghi nào.
Nhưng chắc chắn vẫn còn những tai mắt khác của David ẩn nấp ở những nơi bí mật hơn.
Thỏ tiểu thư nhận mũi tên từ tay đội trưởng cận vệ, cởi thư buộc trên đó ra rồi mở ra xem.
Trên thư chỉ có một câu:
“Caroman đang ở trong tay ta, ta muốn nói chuyện với ngươi. Mặt đối mặt, không giở trò. Ký tên, ngươi biết ta là ai.”
Thỏ tiểu thư đọc xong tinh thần chấn động, “Ui, ngươi nói trúng rồi, thật sự là Hulse tìm được trước, nhưng đây cũng có thể lại là một cái bẫy, chúng ta nên làm gì, có nên đi hay không?”
“Tình hình trước mắt thì chắc chắn là chúng ta phải chạm trán với Hulse rồi, cứ nghe xem hắn muốn nói gì đã, nhưng không cần đi theo nước cờ của hắn.” Lý Du nói, “lần trước ta bảo ngươi đi tìm đồ ở Song Hưu giáo, lấy được hết rồi chứ?”
Thomas gật đầu, “Tôi đã phái người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lục Dã, lấy được những thứ ngài muốn.”
“Tốt lắm,” Lý Du nói, “tiếp theo ta sẽ bố trí lại lữ quán, trước hết tìm ra kẻ mà Hulse phái đến đưa tin và những cọc ngầm David cắm bên ngoài, sau đó chúng ta sẽ định thời gian và địa điểm gặp mặt.”
“Hulse có đồng ý yêu cầu của chúng ta không?” Irea hoàn toàn tin Lý Du có thể làm được, nàng chỉ không chắc Hulse có chịu phối hợp hay không.
“Hắn không có lựa chọn, thời gian không đứng về phía hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận