Làm Công Tiên Tri

Chương 811: Ẩn giấu hạng mục

Chương 811: Hạng mục ẩn giấu Lý Du từ bãi biển trở về, lấy điện thoại ra tìm tài khoản QQ của Sư Nhất Đồng, hỏi nàng: “Ngươi có biết gì về Taylor, vị đổng sự kia không?”
Nhưng lúc này vẫn chưa đến giờ tan làm, Sư Nhất Đồng có lẽ vẫn còn bận ở đâu đó, chưa trả lời tin nhắn của hắn.
Lý Du cũng không vội, bây giờ vẫn còn sớm chán so với mười giờ tối, hắn tiếp tục đi dạo trên đảo, tận hưởng kỳ nghỉ.
Tiện thể, hắn hỏi Ralph về hạng mục thật sự của Đảo Mộng Huyễn.
Ralph hơi cúi người, “Đó là hoạt động giải trí mà chỉ có rất ít khách quý mới có quyền hạn tham gia, ta không thể tiết lộ chi tiết cho ngài được, nhưng nếu ngài được trải nghiệm, chắc chắn sẽ cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.”
“Có nguy hiểm không?”
“Theo như tôi biết thì không có.” Quản gia cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Đến 7 giờ 15 phút tối, Sư Nhất Đồng cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của Lý Du, “Sao tự nhiên lại hỏi về Taylor?”
“Ta đang ở Đảo Mộng Huyễn, cô ta mời ta đến phòng cô ta lúc mười giờ tối.” Lý Du gõ chữ trả lời.
Sau đó im lặng chừng nửa phút, mãi đến khi nửa phút sau Sư Nhất Đồng gửi một biểu tượng mặt đổ mồ hôi, “Hai người không lẽ…?”
“Ta không thấy cô ta có ý gì, nhưng để đề phòng, ta mới hỏi ngươi cho chắc.”
Sư Nhất Đồng có vẻ nhẹ nhõm hẳn, lần này trả lời nhanh hơn rất nhiều, “Ngoài Bernard ra, ta chưa nghe nói ai trong ban giám đốc quấy rối nhân viên cả, hơn nữa Bernard thật ra chỉ là tự luyến gây khó chịu cho người khác, cũng không ép buộc ai bao giờ….”
“Cảm ơn.” Lý Du gõ xong hai chữ này định bỏ điện thoại vào túi.
Sư Nhất Đồng lại gửi tiếp một tin nhắn, “Ngươi đang ở Đảo Mộng Huyễn à?”
“Ừ.”
“Chỗ đó không tệ, cái gì trên đảo cũng có, nếu không có thì có thể nhờ người giữ cửa làm cho, lại còn yên tĩnh, đúng là nơi tốt để nghỉ dưỡng và thư giãn.”
“Vậy ngươi có biết trên đảo còn có hạng mục bí mật nào không?”
“Ngươi chỉ là đi tìm soái ca xem phim, mát xa thôi sao?”
“Không có gì.”
Lý Du đổi nhà hàng khác để ăn hải sản, Ralph không nói sai, các món ăn ở đây phong phú và tươi ngon thật sự, Lý Du ăn một con tôm hùm đá nặng ba cân, cá ngừ vây xanh, còn có cua hoàng đế, đều mới được đánh bắt lên, vô cùng tươi ngon.
Ăn xong bữa tối, hắn lại đi dạo trên đảo, cho đến khi thời gian vừa đẹp mới đi tìm Taylor. Taylor ở tại khu biệt thự của Đảo Mộng Huyễn, nơi đó có một trang viên, bên ngoài là một bãi biển riêng, nghe nói là khu chuyên dùng cho năm vị giám đốc.
Khi Lý Du đến nơi thì thấy Taylor đang nướng thịt trên bãi biển, còn hỏi Lý Du có muốn ăn cùng không.
Lý Du nói đã ăn tối rồi, Taylor nghe vậy cũng không khách sáo nữa, gắp một miếng bò bít tết nhét vào miệng cắn, nước theo khóe miệng của cô ta chảy ra, Taylor cũng không buồn lau, chỉ vài ba miếng đã nuốt hết miếng thịt bò.
Tiếp đó cô ta lại gắp một cái lòng nướng, rồi đưa vào miệng, tiếp theo là sườn dê…
Cô ta như kiểu lâu lắm rồi chưa được ăn no, quét sạch hết phần thịt nướng cho khoảng ba người ăn trên kệ, lúc này mới dùng khăn giấy lau miệng hài lòng nói, “Được rồi, no bụng rồi, quả nhiên thịt vẫn là món ngon nhất.”
“Cô vừa mới ăn gì vậy?” Lý Du hỏi.
“Rau củ quả, các loại củ và quả hạch, với bánh mì.” Taylor nói, “Đầu tuần là tuần ăn chay, tôi đã ăn đám đồ này suốt bảy ngày.”
“Cô vẫn là người ăn chay sao?”
“Thỉnh thoảng thôi.” Taylor nói, rồi cô ta nhìn đồng hồ, “A, nhanh lên chút, tôi rất vui khi cậu đến đây, đêm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt về đỉnh cao công nghệ khoa học kỹ thuật của công ty, cậu sẽ không hối hận với quyết định của mình đâu.”
Nói xong cô ta dẫn Lý Du vào phòng khách, từ đây lên lầu hai, cuối hành lang có một căn phòng màu trắng, hơi giống căn phòng mà trước đó Lý Du đã xuất phát đến đại lục Bratis.
Nhưng bên trong căn phòng này lại bày năm thiết bị giống quả trứng khổng lồ.
Taylor chỉ vào những quả trứng khổng lồ kia, “Chọn một cái đi, sau đó cứ đi thẳng vào trong.” Thấy Lý Du có vẻ hơi chần chừ, cô ta lại nói, “Đừng lo lắng, mặc dù cái này vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng độ an toàn không có vấn đề gì.”
Lý Du có [Reborn] mang theo, nên cũng không quá sợ hãi, nghe vậy liền chọn chiếc máy thứ hai bên trái.
Khi hắn đi đến trước cỗ máy kia, nó liền tự động mở ra, cấu tạo có hơi giống khoang giảm áp trên tàu ngầm, lại có chút giống cabin game trong tiểu thuyết mạng cổ đại.
Lý Du ngồi vào chiếc ghế đầy vẻ khoa học kỹ thuật, cơ thể tự nhiên gập lại như tư thế của trẻ con.
Sau đó quả trứng lớn màu trắng tự động đóng lại, Lý Du không biết cái máy này làm bằng vật liệu gì, bên ngoài không thấy gì cả, nhưng hình ảnh bên ngoài vẫn rất rõ.
Hắn thấy Taylor gõ gõ vào vỏ trứng khổng lồ, đưa ngón tay cái ra hiệu OK với hắn, rồi cô ta cũng ngồi vào trong cái trứng khổng lồ kế bên.
Không lâu sau khi cô ta vào bên trong, một lỗ nhỏ bỗng mở ra trên đỉnh đầu Lý Du, một chất lỏng không rõ từ lỗ nhỏ đó phun ra.
Rất nhanh nó đã ngập đến bắp chân Lý Du, khiến hắn dựng cả tóc gáy, hắn bắt đầu tìm công tắc của máy, hoặc nút khẩn cấp gì đó.
Nhưng không biết là nút đó bị giấu quá kỹ, hay là người phát minh ra chiếc máy này vốn không có thiết kế như vậy, hắn tìm mãi vẫn không thấy.
Lúc này chất lỏng đã gần tràn đến ngực hắn, cũng may lúc này giọng nói của Taylor vang lên, “Đừng sợ, dung dịch này là loại đặc chế, sẽ không ảnh hưởng đến hô hấp của cậu đâu.”
Dừng một chút cô ta lại nói, “Từ từ thả lỏng, cảm giác này giống lúc cậu hạ lâm lắm, chỉ có chút chóng mặt một thoáng thôi, rồi sẽ nhanh ổn.”
Lý Du nghe cô ta nói vậy cũng an tâm được chút, còn định hỏi lại thì mực nước đã dâng tới miệng.
Thế là Lý Du dứt khoát ngậm miệng, chỉ ba bốn giây sau thì mũi của hắn cũng bị che kín, nhưng đúng như Taylor đã nói, thứ chất lỏng kỳ lạ này không ảnh hưởng đến việc hô hấp của hắn.
Hắn không cảm thấy khó thở, sau khi thích ứng lại thấy dễ chịu một chút.
Khi trứng khổng lồ đã đầy nước, Lý Du để ý thấy màn hình tinh thể lỏng bên cạnh nhấp nháy, hiện lên logo của Đệ Tam Kỷ cùng dòng chữ đang đăng nhập.
Hắn mở to mắt định nhìn kỹ thì ngay sau đó một cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến, Lý Du không tự chủ nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, cảnh vật trong tầm mắt đã thay đổi, hắn như đang nằm trong một cái hồ nhỏ.
Sở dĩ nói nhỏ là vì so với thân thể hắn thì cái hồ này hoàn toàn không lớn, có lẽ chỉ có thể được xem là một vũng nước thôi, hơn nữa vũng nước này rất tĩnh lặng, dường như không có sinh vật nào khác ngoài hắn.
Thậm chí đến con cá cũng không thấy, cho đến khi một giọng nói vang lên trong đầu hắn, “Sao, ngươi thấy hài lòng với thân thể mới này chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận