Làm Công Tiên Tri

Chương 546: Thiên địa mới

Chương 546: Thiên địa mới
Sau nghi thức tịnh hóa, Chu Chí Cương tiếp tục ở trong sân làm quen với thân thể mới của mình. Hắn đứng tấn một lát, bởi vì cái gọi là trăm lần luyện không bằng một lần đứng tấn, các sư phụ thu nhận đệ tử, việc đầu tiên dạy chính là đứng tấn. Mà Hình Ý quyền chú trọng biến hóa quyền lộ lại càng phải đồng điệu với công phu luyện tấn. Đây là cách thức xây dựng nền tảng võ thuật, bên ngoài có thể rèn luyện gân cốt cơ bắp, tăng cường sức mạnh hạ bàn, bên trong thì có thể khai thông kinh mạch ôn dưỡng khí huyết, tích tụ lực trong cơ thể. Có rất nhiều công pháp luyện tấn, lần này Chu Chí Cương đứng chính là Thái Cực tấn của Võ Đang Thái Ất Môn, một trong những công pháp đứng tấn được những người yêu thích võ thuật truyền thống lưu truyền rộng rãi nhất hiện nay.
Ngay khi Chu Chí Cương vừa đứng tấn, liền cảm nhận được sự khác thường của thân thể này. Sức mạnh không ngừng trào ra từ trong kinh mạch! Kiếp trước Chu Chí Cương bắt đầu tập võ từ năm mười bốn tuổi, luyện cũng đã hơn hai mươi năm, thân thể của hắn tuy không có được vẻ đẹp cân đối khoa trương như những vận động viên, nhưng cũng vượt xa đại bộ phận người bình thường. Lần này tới Bratis không thể mang theo thân thể cũng thật đáng tiếc. Nhưng khi có được thân thể mới, Chu Chí Cương lại giật mình, hắn không những không yếu đi mà ngược lại còn mạnh hơn. Sức mạnh, sự dẻo dai, nhất là mức độ linh hoạt của thân thể so với trước đây đều tăng lên, đặc biệt là mức độ linh hoạt.
Sau đó Chu Chí Cương đánh một bộ Vịnh Xuân quyền, phát hiện động tác của mình nhanh hơn trước đây không chỉ gấp đôi, lại phối hợp với các thế nhanh của Vịnh Xuân, đánh nhanh đến nỗi tạo ra tàn ảnh, khiến Irea đứng bên cạnh trợn tròn mắt. So với những pha vung kiếm mù quáng trong các cuộc thi đấu của kỵ sĩ thì kỹ thuật này cao cấp hơn nhiều?! Còn về hiệu quả thực chiến thì ngược lại, Thỏ tiểu thư một ngày võ nghệ cũng chưa từng luyện, hoàn toàn không hiểu gì, trong mắt nàng, Chu Chí Cương, Tòng Giả mới đến này vẫn lợi hại hơn một chút.
Chu Chí Cương cũng cảm thấy mình trở nên mạnh hơn, hơn nữa hắn vẫn chưa quen thuộc hoàn toàn với cơ thể mới, tay chân có chút không cân đối, nếu không hẳn là còn mạnh hơn nữa. Đôi cánh phía sau cũng hơi khó chịu, làm thay đổi trọng tâm của hắn, khiến rất nhiều chiêu thức trước đây khi sử dụng với cơ thể mới đều thấy hơi sai sai.
Vân vân.... Cánh! Chu Chí Cương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, con ngươi đột nhiên co rút lại. Cánh không phải là vướng víu mà rõ ràng là trợ lực của hắn mới đúng! Với đôi cánh này, hắn hoàn toàn có thể sử dụng một vài chiêu thức trước đây không thể thi triển, trái với sức hút trái đất, thậm chí những chiêu thức thần kỳ chỉ xuất hiện trên TV. Tỷ như một thức chưởng pháp giáng từ trên trời... Bây giờ Chu Chí Cương đã có đủ điều kiện để sử dụng nó. Ừm, không chỉ thế, những võ công hắn luyện trước đây, phối hợp với cánh hẳn là cũng có thể được tăng cường lên cấp Sử Thi, chỉ là cần tự hắn từ từ tìm tòi thí nghiệm. Nhìn lại lịch sử võ lâm ngàn năm, không có tiền lệ nào để hắn tham khảo, độ khó còn cao hơn việc tự sáng tạo một môn võ công, hơn nữa cho dù hắn luyện thành công cũng khó mà tìm được người thừa kế, không có cách nào khai tông lập phái.
Nhưng Chu Chí Cương vẫn rất phấn khởi, vì hắn cảm giác mình đang nhìn thấy một vùng trời võ học hoàn toàn mới, có thể tương lai sẽ dùng võ nhập đạo, trở thành một đời tông sư. Càng nghĩ Chu Chí Cương càng hưng phấn, lập tức bắt đầu nghiên cứu.
...
Một bên khác, đội trưởng ngự lâm quân Durham lặng lẽ đi đến phố Mỡ Heo. Nghe nói nơi này trước kia là khu vực chăn nuôi và giết mổ heo bên ngoài Sư Tâm Bảo, sau khi Vương Đô được mở rộng, những người chăn heo và đồ tể đã chuyển đến nơi khác. Phố Mỡ Heo dần trở thành một khu chợ, nhưng khác với những khu chợ khác ở phía đông thành, phố Mỡ Heo cơ bản chỉ có người nghèo lui tới. Đồ bán cũng chỉ là những món đồ chơi rẻ tiền, ngoài ra còn có một số hàng cấm thường xuyên được giao dịch vụng trộm ở đây, với điều kiện là ngươi phải tìm được cách.
Durham tuy luôn sống ở Vương Đô nhưng trước đây chưa từng đến nơi này. May là hắn tuy không rành nơi đây nhưng lại biết ai rành. —— Đội phòng giữ, những kẻ hằng ngày phụ trách bảo vệ Vương Đô, duy trì trị an, sẽ liên hệ với các thành phần trong thành. Thế là Durham tìm đến tư lệnh đội phòng giữ Essos và hỏi về biệt danh của một lính canh có biệt danh "ngón út", người trước đây phụ trách tuần tra khu vực phố Mỡ Heo. "Ngón út" rất nhanh chóng giúp Durham tìm ra vài thương nhân dưới lòng đất thường xuyên bán hàng cấm trong khu chợ này.
Durham gặp những tên lén lút kia trong một cửa hàng cá muối. Đội trưởng ngự lâm quân không nhịn được nhíu mày, hỏi "ngón út" bên cạnh. "Các ngươi biết rõ những tên này đang làm gì, nhưng vẫn mặc kệ bọn chúng tiếp tục bán hàng cấm ở khu chợ này?" "Ngón út" nghe giọng nói của Durham mơ hồ ý trách móc, liền vội vàng kêu oan. "A nha, vị đại nhân này, thật ra ta cũng hận những kẻ này đến chết, bọn chúng gan lớn tày trời, trong mắt chỉ có tiền, coi luật pháp đế quốc như không có gì, chỉ cần ngài ra lệnh, ta sẽ bắt hết bọn chúng, tống vào đại lao ngay."
Durham không ngốc, nghe ra ý tứ trong lời "ngón út", thực chất là có ẩn ý. Thế là hắn lại hỏi: "Nếu vậy, trước đây các ngươi đã làm gì?" "Bởi vì dù bây giờ ta có bắt chúng, sau này cũng sẽ có những kẻ khác ra tiếp tục bán hàng cấm thôi. Ngài cũng biết đấy, chuyện này căn bản là không thể cấm được. Trước đây Nộ Sư Alexandros vĩ đại muốn cấm dân chúng tự ủ rượu mạch, chuyển sang các xưởng rượu chuyên môn thống nhất sản xuất để bán, còn không thành công được nữa mà, hàng cấm khác cũng tương tự, có cầu ắt có cung. Đội phòng giữ cũng không thể ngăn cản được, cho nên chi bằng giữ lại mấy thương nhân này, hợp tác với bọn chúng. Như vậy khi có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể nhanh chóng tìm ra người mua đáng nghi thông qua bọn chúng, giống như bây giờ."
Durham nghe xong thì trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận lời giải thích của "ngón út", tiến đến trước mặt ba người kia. Ba thương nhân lập tức cười tươi chào đón, bọn họ đều biết "ngón út", tuy chưa thấy Durham nhưng nhìn thái độ cung kính của "ngón út" đối với Durham, liền biết thân phận người này không đơn giản. Còn những chuyện khác thì bọn họ không có ý định hỏi nhiều, vì làm cái nghề này, biết nhiều lại không phải là chuyện tốt. Dù vậy, trong lòng ba người đều suy đoán ý đồ đến của Durham. Nhưng khi Durham mở miệng, cả ba vẫn bị giật mình. "Có phải các ngươi đã bán loại độc dược dùng để hạ độc giết bệ hạ?"
"Không có, không có, chúng ta đâu dám bán loại đồ vật này." "Độc dược gì chứ, chắc chắn không phải từ chỗ chúng tôi bán ra." "Chẳng phải nói gần đây có một số gian tế Dực tộc xâm nhập vào Vương Đô sao, có lẽ là do chúng làm." Ba người nghe vậy liền tái mặt, vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình. Nếu tội danh tham gia ám sát hoàng đế mà bị khẳng định, chẳng những chính bọn họ bị mất đầu, người nhà bạn bè chắc chắn cũng không giữ được.
Durham tất nhiên hiểu được ba người này đang nghĩ gì, liền nói tiếp: "Các ngươi yên tâm, ta chỉ muốn tìm ra thích khách và cả kẻ chủ mưu phía sau, sẽ không làm khó các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận