Làm Công Tiên Tri

Chương 438: Một trận hòa hợp thẩm phán

Marko nghe vậy ngạc nhiên, lại nhìn con ngựa phía sau đi theo ủ rũ cúi đầu Barnes, hạ giọng nói, “vậy chúng ta chẳng phải là oan uổng hắn?” “Không có a.” Kim Đồng ngáp một cái, “trước đó đã điều tra rất rõ ràng, trong điền trang kia hoàn toàn chính xác có chuyện để người dưới làm nô lệ cưỡng chế cùng làm thêm giờ không ràng buộc, lần này chúng ta chính là dẫn người trở về tiếp nhận thẩm phán, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Thấy Marko vẫn như cũ vẻ mặt xoắn xuýt không thôi, Kim Đồng phá lệ lại nói thêm vài câu, “ta không cảm thấy những người làm nô lệ kia có lỗi gì, tại điền trang lao động khẳng định không có nhiệt tình bằng ở trong ruộng của mình, bởi vì cái trước là làm không công, cái sau thu hoạch lương thực đều thuộc về chính bọn họ.” “Sao có thể là làm không công được, những lãnh chúa kia cũng cho bọn hắn nơi che chở và đất đai để mưu sinh mà.” Marko bướng bỉnh nói, “bọn họ hai bên ký kết khế ước, hẳn là phải tuân thủ nghiêm chỉnh.” “Không sai, nhưng trong khế ước không có quy định làm việc ở điền trang phải ra sức hơn.” Kim Đồng phất tay đuổi đi hai con ruồi đang vo ve bay lượn trước mặt. “Thế nhưng mà khế ước….” “Marko, Marko,” Kim Đồng cũng trở nên hơi thiếu kiên nhẫn, “thả lỏng chút đi, đây là con người, bọn họ cuối cùng cũng sẽ cân nhắc cho chính mình trước, đây là bản tính của chúng ta, ngươi đừng nên vì thế mà trách móc nặng nề bọn họ.” “Nhưng mà cứ như vậy, chủ điền trang liền bị thiệt thòi.” “Đúng vậy, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta là tín đồ Thứ Bảy, là trọng tài, chức trách của chúng ta là bảo đảm những giới luật kia đều được mọi người tuân thủ.” “Làm như thế nào để những người làm nô lệ kia làm việc cho tốt là vấn đề những chủ điền trang kia nên cân nhắc, chứ không phải là chúng ta, bọn họ không thể cứ hễ gặp vấn đề là lại nghĩ đến việc khiêu chiến giới luật, khiêu chiến uy nghiêm của ta chủ.” “Trên cổ bọn họ có cái đầu to như vậy, không phải chỉ dùng để ăn cơm cùng liếm ngực phụ nữ, thỉnh thoảng cũng nên đem nó ra dùng một chút.” Kim Đồng và Marko mang Barnes về Tài phán sở, sau đó lại có người đến ngoài Trà Bôi bảo mời Thomas đang giám sát việc xây đắp tường thành đến. Đội trưởng bảo vệ sau khi thấy trọng tài của Tài phán sở thì không hề phản kháng, cũng không hề dựa vào thân phận của mình phát cáu, thậm chí ngăn lại hai tên vệ binh bên cạnh chuẩn bị rút kiếm. Sau đó lại hướng vị trọng tài trước mặt xin lỗi. Người sau thản nhiên, “chuyện này không có gì kỳ lạ, chúng ta vốn dĩ chính là những người không được hoan nghênh nhất ở Lục Dã.” “Chỉ là vì những người ngu đó không rõ tầm quan trọng của Tài phán sở.” “Không không không, ta xem chuyện này như một lời khen ngợi, nếu mọi người thấy chúng ta mà đã lộ vẻ vui mừng thì chắc chắn là chúng ta làm chưa tốt công việc của mình.” Vị trọng tài kia cười quái dị nói. “Thomas tước sĩ, dựa trên những điều tra của chúng ta, trong điền trang ở đất phong của ngài tồn tại việc ép buộc nô lệ làm thêm giờ không giới hạn.” “Thật sao? Ta có thể phát thệ với tổ tiên và ta chủ, ta hoàn toàn không hề hay biết về chuyện này, trên thực tế khoảng thời gian gần đây ta vẫn luôn ở tại Trà Bôi bảo, phụ trách việc xây dựng tường thành bên ngoài thành, đã gần hai tháng không có quay lại đất phong.” Đội trưởng bảo vệ giải thích. “Phiên thẩm phán về những nhân viên liên quan sẽ được cử hành tại Tài phán sở vào chiều nay trước khi mặt trời lặn, ngài có thời gian đến không?” “Yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua một tội nhân, cũng sẽ không oan uổng một người tốt.” Vị trọng tài kia nói. “Đương nhiên, bây giờ tôi có thể cùng ngài trở về.” Thomas nói ngay. “Rất tốt, cám ơn ngài đã hợp tác.” Vị trọng tài kia nói xong cũng không chuyển bước, mà là lại hỏi đội trưởng bảo vệ. “Ta để ý thấy ngài vừa nói ngài phụ trách việc xây dựng tường thành đã được hai tháng, trong khoảng thời gian đó chưa từng về nhà, vậy theo ngài, cô Irea sắp xếp công việc này cho ngài, có hay không hành vi ép buộc làm thêm giờ, hoặc có ám chỉ việc này dựa trên thân phận của mình hay không?” “Không không không, tôi có tuân thủ nghiêm chỉnh giới luật nghỉ hai ngày một tuần, chúng tôi không làm việc vào hai ngày mỗi tuần, sở dĩ tôi không có về nhà, là vì luôn luyện tập kiếm thuật ở trong thao trường.” Thomas vội vàng giải thích nói. “Tốt thôi, hi vọng ngài có thể tận hưởng thời gian nghỉ ngơi, Thomas đại nhân.” “Ngươi cũng vậy.” Phiên tòa xét xử vụ việc điền trang ép buộc nô lệ làm thêm giờ không có diễn ra quá lâu, trên thực tế sau khi Barnes được đưa đến Tài phán sở, tên quản gia mập này đã sắp bị dọa đến tê liệt, tất cả những điều nên và không nên nói đều nói hết. Hắn thừa nhận mệnh lệnh làm thêm giờ là do hắn đưa ra, cũng chính hắn đã để cho người ta báo thiếu bốn ngày thời gian làm việc của đám nô lệ, mong muốn bọn họ có thể làm việc trong điền trang được lâu hơn. Lý do cũng rất đơn giản, hắn hi vọng có thể biểu hiện tốt một chút trước mặt kỵ sĩ phu nhân. Vì Thomas trở thành kỵ sĩ chính thức nắm giữ đất phong trong khoảng thời gian tương đối ngắn, bên cạnh không có nhiều người có thể giúp hắn quản lý lãnh địa. Barnes không cam tâm chỉ làm một quản gia điền trang, muốn tiến thêm một bước. Kết quả nhất thời tham lam khiến hắn gây ra sai lầm lớn. Tài phán sở sau đó lần lượt hỏi thăm những người khác biết chuyện, lời giải thích của bọn họ cũng không khác với Barnes. Đến đây Tài phán sở cuối cùng có thể xác định Thomas là thanh bạch trong việc này, và tuyên bố ngay tại chỗ kết quả trừng phạt dành cho tên quản gia mập Barnes. Hắn phải đến ruộng của những nô lệ mà hắn đã ép làm thêm giờ, lao động dưới sự giám sát của Tài phán sở. Làm việc bốn ngày trên mỗi mảnh đất, cho đến khi hoàn lại hết những ngày nghỉ còn thiếu thì mới có thể khôi phục tự do. Barnes nghe được kết quả phán quyết này, hai mắt hơi đảo một cái, trực tiếp ngất đi. Hắn vừa bị Kim Đồng bắt đi cắt lúa ở ngoài đồng đến tận trưa, cảm nhận sâu sắc được sự gian khổ của lao động, eo đều gần như không thẳng lên được, tay cũng đầy vết phồng rộp. Barnes làm quản gia ở điền trang hơn ba mươi năm, phục vụ hai gia tộc, ba vị lãnh chúa, có khi nào phải chịu khổ như thế này đâu. Nhưng mà đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, trong điền trang của Thomas có hơn ba mươi nô lệ, mỗi người bốn ngày trên ruộng, vậy thì phải làm tới mùa đông. Barnes chỉ cần tính toán sơ sơ thôi cũng đủ bị dọa đến ngất xỉu cũng không có gì lạ. Vợ và con trai hắn đến Tài phán sở cầu xin, hy vọng có thể dùng tiền thuê người thay Barnes hoàn thành việc lao động, thậm chí còn đồng ý làm gấp đôi thời gian ở trên mỗi mảnh ruộng. Nhưng đều bị Tài phán sở bác bỏ. Sau đó Thomas lại đứng lên, biểu thị Barnes phạm sai lầm, thân là lãnh chúa, hắn cũng có trách nhiệm, hắn nguyện ý bồi thường cho mỗi một người nô lệ bốn đồng bạc. Hành động khẳng khái này của hắn cũng đã nhận được sự tán thưởng nhất trí của các tín đồ Thứ Bảy đang nghe ở bên cạnh, thế là phiên thẩm phán lần này đã hạ màn trong bầu không khí hài hòa. Đương nhiên, đa phần mọi chuyện không hề thuận lợi như vậy. Bất quá nhờ Thỏ tiểu thư ủng hộ, cộng thêm việc Song Hưu giáo đã thành lập được uy tín mạnh mẽ tại Lục Dã, cùng với sự phối hợp ngẫu nhiên của Hắc Khuyển Vệ, công việc của Tài phán sở thường thường đều đạt được một kết quả làm người khác hài lòng. Thế là từ đó về sau những sự kiện ép buộc làm thêm giờ ở Lục Dã cũng được ngăn chặn một cách hiệu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận