Làm Công Tiên Tri

Chương 340: Bình minh đến trước một đêm

Sự thật chứng minh Kim Đồng vẫn có chút tác dụng, dù sao hắn từng là thuộc hạ của Herodotos, lại càng hiểu rõ thói quen làm việc của Herodotos, có hắn ở bên cạnh thật sự có thể giúp phát hiện sai sót và bổ sung những chỗ còn thiếu.
Nhưng khi Tom chợt nảy ra ý tưởng, hỏi Kim Đồng có thể thuyết phục đội Vệ Giáo cùng nhau tìm đến nương nhờ giáo phái Song Hưu hay không, hoặc ít nhất có thể dẫn theo thuộc hạ của hắn đi "ăn nhờ ở đậu" thì Kim Đồng lại lắc đầu từ chối.
Sau đó giải thích, "Nguyền rủa mà giáo hội Ngân Nguyệt đặt lên người chúng ta rất mạnh, mấy ngàn năm qua không ai có thể thoát khỏi lời nguyền này, nên rất ít chiến sĩ đội Vệ Giáo sẽ phản bội giáo hội, e rằng ngay cả khi họ là đội viên của ta cũng không được. Nếu không phải bị đưa vào tay các ngươi, ta cũng sẽ không chọn con đường này."
Tom cảm thấy cũng coi như đã có kết luận, Kim Đồng hữu dụng, nhưng không nhiều.
Nhưng bây giờ không phải lúc để tính sổ với gã này, vẫn là trước tiên cứu Clara ra rồi tính.
Sau khi quyết định kế hoạch, mọi người bắt đầu tự kiểm tra vũ khí trang bị, đồng thời nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ trời tối.
Dựa vào kinh nghiệm sinh sống ở thành Đa Lân mấy ngày nay, Tom biết rằng ban ngày thành Đa Lân thường rất tiêu điều vắng vẻ, đến ban đêm thì lại càng lạnh lẽo hơn.
Những tân binh cứ tha hồ làm càn trong thành, Herodotos lại không hề ngăn cản, điều này khiến lòng dân trong thành hoang mang, người bình thường căn bản không dám ra ngoài, sợ bị coi là dị giáo đồ mà bị lôi đi xét xử.
Nhưng đêm nay so với trước kia lại càng yên tĩnh, ngay cả những người áo vải bố vốn rất nhộn nhịp trước đó cũng ít đi rất nhiều. Tom ngửi thấy một mùi khác lạ trong không khí.
Không chỉ riêng hắn có cảm giác này, vẻ mặt Kim Đồng cũng rất nghiêm trọng.
"Ngày mai đại quân của Martina sẽ đến, có lẽ đêm nay không ít người mất ngủ."
"Chuyện này không liên quan đến chúng ta," Tom nói, "chúng ta đi cứu Marie trước."
Kim Đồng gật đầu nhẹ.
Thời gian rất nhanh đã đến nửa đêm, mọi người mang theo vũ khí trang bị lặng lẽ rời khỏi kỹ viện, hướng đến khu nhà giam giữ tiểu thị nữ.
Đến khi bọn họ đi được hai con đường, một bóng người cũng không gặp.
Trước đây trong thành còn có mấy tên say rượu và kẻ lang thang, bây giờ tên say thì không tìm được chỗ uống rượu, kẻ lang thang chắc đều đã gia nhập quân mới rồi.
Tom nhìn thấy vài con chuột từ chỗ tối chạy vụt qua, trong đó có một con, hình như đang ngậm nửa cái tai, nhìn hình dạng hẳn là của con người.
Mọi người đi thêm một đoạn nữa, lần này rốt cục nghe thấy tiếng bước chân.
Tom định tránh đi, nhưng tiếc là đã chậm một bước, chỗ ẩn thân gần nhất cũng ở cách đó mười bước, mà người cưỡi ngựa gần như cùng lúc đã thấy bọn họ, quát hỏi, "Ai đó?! Dừng lại, không được nhúc nhích."
Tom nghe vậy dừng chân, hắn đã thấy phía đối diện chỉ có bốn kỵ, hạ giọng nói với những người phía sau, "nghe khẩu lệnh của ta, chờ bọn chúng đến gần chúng ta sẽ động thủ, trực tiếp xử lý bọn chúng."
Kết quả khi bốn người kia đến gần, Tom thấy rõ bộ dạng của người cầm đầu, lại ngẩn người.
Đối phương cũng tương tự rất kinh ngạc, "là các ngươi, đã trễ thế này các ngươi muốn đi đâu?!"
"Không làm gì cả, chỉ là đi ra đi dạo." Tom nói, "còn ngài thì sao, đại nhân Constantino?"
"Ta đang đi tuần." Constantino liếc nhìn thanh bội kiếm bên hông Tom, còn có vũ khí của những người khác, cười lạnh nói, "các ngươi đi dạo còn mang theo đầy đủ vũ trang?"
"Không còn cách nào, tình hình trong thành hiện tại ngài cũng biết đấy," Tom dang tay, "dù làm gì thì chúng ta cũng phải giữ mạng trước đã, còn ngài nữa, tuần tra lại mang theo ít người thế này sao."
Nghe Tom nói vậy, Constantino rơi vào trầm mặc.
Một lát sau hắn nói, "trong thành phần lớn mọi người đều không coi trọng trận chiến sắp tới, Ed tước sĩ lại cứ không lộ mặt, rất nhiều vệ binh không muốn ra ngoài tuần tra, hoặc là cứ trốn đi uống rượu khi đang tuần tra."
"Vậy sao, vậy ta cũng đề nghị ngài nên làm vậy."
"Sao có thể được, cha ta là quan trị an, ta không thể khiến ông ấy hổ thẹn." Constantino kiêu ngạo nói.
"Nếu ta là cha ngươi, ta sẽ càng muốn thấy con trai mình bình an vô sự hơn."
"Đây chính là vì sao chúng ta là quý tộc, còn ngươi là dân thường. Chúng ta xem trọng vinh dự hơn cả sinh mạng." Constantino nói xong, do dự một lát, lại cảnh cáo Tom.
"Gặp được ta xem như các ngươi gặp may, nhưng các ngươi cứ lêu lổng bên ngoài mãi thì may mắn sớm muộn gì cũng hết, về sớm đi."
Nói xong, Constantino nắm lấy dây cương ngựa, nói với ba tên vệ binh phía sau, "chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đi xem Phong Sào! Nơi đó có không ít cửa hàng, nói không chừng sẽ có người để mắt tới."
Tom còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bốn kỵ đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Kim Đồng nhìn về hướng Constantino rời đi, thản nhiên nói, "can đảm thật, có lẽ hắn vẫn không nên đi Phong Sào, nhất là vào đêm nay."
"Hắn là con trai của quan trị an."
"Ngay cả chủ nhân thành Đa Lân cũng đang trốn trong lâu đài của mình." Kim Đồng nói, "tất cả những cuộc vui cuồng đều phải trả giá, đám áo vải bố đó đối phó với dân thường trong thành thì có lẽ rất hữu dụng, nhưng đối với tinh nhuệ của các gia tộc lớn ở Tây Cảnh, thì chỉ có đường chết."
"Đối mặt với kẻ địch mạnh, bọn họ cũng nên im lặng, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới."
"Hoặc có thể, có lẽ bọn chúng sẽ chọn thừa cơ hội cuối cùng để điên cuồng thêm một lần." Giọng Kim Đồng không một chút nhiệt độ, "đừng đánh giá cao dũng khí của lũ cặn bã đó, ta trước đây đã thanh lý không ít kẻ như vậy, bọn chúng căn bản không đáng gọi là đàn ông."
Lần này đến lượt Tom im lặng.
Mặc dù số lần tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn cũng có ấn tượng không tệ về Constantino, vị con trai quan trị an này tuy có chút ngạo mạn của người trẻ tuổi, nhưng hành xử khá chính trực, có những tiêu chuẩn đạo đức mà hiếm thấy ở giới quý tộc.
Tom vẫn không mong muốn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới kín đáo khuyên đối phương đừng đi tuần tra nữa, đáng tiếc Constantino không để tâm, hơn nữa hiện tại Tom cũng còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài, tiếp tục dẫn mọi người đi đến khu nhà giam giữ tiểu thị nữ.
Bọn họ rất nhanh đã đến bên tường viện, Tom để người điều khiển máy bay không người lái bay lên không trung, nhìn con chim sắt ba mắt cuối cùng lơ lửng trên khu nhà.
Rất nhanh cảnh tượng trong viện đều thu hết vào mắt.
Dù là trước đó đã xem hình ảnh một lần rồi, nhưng Kim Đồng vẫn không kìm được cảm thán từ tận đáy lòng, cái thánh khí này thật sự quá mạnh mẽ!
Cứ như đánh nhau mà trước tiên đã nhìn rõ hành động của đối phương, trước khi đối thủ ra chiêu đã biết rõ kiếm đó sẽ chém từ hướng nào, rơi vào đâu, như vậy thì làm sao có thể thua?
Tom và những người khác theo kế hoạch, sau khi người đi tuần rời đi liền thuận lợi lẻn vào trong viện.
Tiếp đó lại dễ dàng xử lý đội tuần tra bằng cách mai phục, một đường đi đến trước lầu nhỏ.
Những tên lính canh trước lầu thấy Tom đang tiến đến, đang định gọi đồng bọn thì ngay sau đó chấm đỏ trên trán của bọn chúng đột nhiên nổ tung! Bị một mũi tên nỏ mạnh mẽ xuyên qua!
Hai người không kịp lên tiếng, thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận