Làm Công Tiên Tri

Chương 554: Ta có nhân chứng

Chương 554: Ta có nhân chứng Ngự Lâm thị vệ trưởng tiếp tục nói, “lúc có cơ hội hạ độc vào rượu mà không bị nghi ngờ không có nhiều người, ta cho rằng hung thủ ở trong số bọn họ.” Nếu như lời của Durham trước đó vẫn chỉ là vô lễ, vậy lời trần thuật hiện tại của hắn thực sự là quá to gan.
Bởi vì hắn gần như là chĩa mũi nhọn trực tiếp vào những người ở gần Edward II nhất lúc đó.
Trong số đó có cả Garth đang ngồi trên Cốt vương tọa.
Trong ánh mắt của Garth nhìn Durham không chỉ là âm lãnh, mà còn lộ ra một tia sát ý mơ hồ.
Nhưng Ngự Lâm thị vệ trưởng như không cảm nhận được sự uy hiếp trong ánh mắt của Garth, dừng một chút rồi nói tiếp, “hai ngày trước ta đã đến phố Mỡ heo tìm thương nhân bán thuốc độc.
“Theo lời hắn nói, bệ hạ trúng loại độc tên là Huyết Yến, loại thuốc độc này đến từ một giáo phái nhỏ tên là Huyết Nguyệt hội, lần đầu lộ diện là ở Tây Cảnh, đã giết hơn trăm quý tộc và mấy đại tư tế của Ngân Nguyệt giáo hội.
“Ta tin chắc trong những người ở đây hôm nay có không ít người từng nghe chuyện kinh dị này, và người mua thuốc độc gần như là người của gia tộc Wendell.” “Ngươi đang vu khống!” Bá tước Clyde mặt đỏ lên, giận dữ nói, “Gia tộc ta luôn tuyệt đối trung thành với hoàng thất, làm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nếu ngươi còn nói bậy ta sẽ quyết đấu với ngươi!” Durham không tranh cãi với Clyde, chỉ bình tĩnh nói, “Bá tước Clyde, ở giải đấu võ thuật khi vừa mới bắt đầu, ngươi đã đặt cược rất nhiều vào người Dực tộc dự thi phải không?” Bá tước Clyde trong lòng hơi hồi hộp, hắn muốn phản bác, hắn tự thấy mình đã làm chuyện này rất cẩn thận, khi đặt cược thì không đích thân đi mà là tìm người trung gian thay mặt mua.
Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào gió không lọt, huống chi đây vẫn là ở Sư Tâm bảo, Durham đã dám nói như vậy, chắc chắn trong tay đã có chút chứng cứ.
Nói cho cùng vẫn là do lúc trước hắn quá bất cẩn và quá tham lam, không nên vì tiền mà mù quáng, nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn.
Bá tước Clyde cố gượng lên, “Ta có thể lấy danh dự của gia tộc Wendell mà thề, ta chưa từng nghĩ tới, cũng không có ý định ám sát bệ hạ, là ngài ấy đã cho ta công việc làm thầy dạy kiếm thuật lúc ta khó khăn nhất, ta luôn ghi nhớ ân tình này.” “Ta tin lời thề của ngươi.” Ngoài dự đoán của mọi người, Ngự Lâm thị vệ trưởng cũng không phản bác mà lại gật đầu nói, “Ta tin ngươi không muốn ám sát bệ hạ, nhưng người đứng sau lưng ngươi thì chưa chắc đã nghĩ như vậy.” “Tư tế Cornelia đã từng thi triển thần thuật cách đây bốn ngày, xâm nhập vào nội tâm của ngươi, thấy được bí mật mà ngươi giấu kín trong lòng và cũng dự cảm được bi kịch sắp xảy ra.
“Đó là lý do vì sao sáng sớm hôm sau nàng đã đến sân đấu võ để cảnh cáo bệ hạ, nhưng bệ hạ vì quá tin người đó mà lần này không để lời cảnh báo của tư tế Cornelia trong lòng.
“Bởi vì bệ hạ không thể nào ngờ được, người cốt nhục chí thân của mình, đứa con trai mà mình coi trọng nhất lại cấu kết với những người Dực tộc, muốn mưu hại cha ruột.” Ngự Lâm thị vệ trưởng cuối cùng cũng đã nói ra những lời này, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên Cốt tọa.
Theo ánh mắt của hai người giao nhau, đại điện rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.
Rất lâu sau vẫn không ai lên tiếng.
Nhưng lần này Garth lại không tức giận như trước nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Ngự Lâm thị vệ trưởng dưới thềm đá.
“Ngươi điên rồi, với tình trạng tinh thần của ngươi bây giờ không còn thích hợp để tiếp tục điều tra cái c·hết của tiên đế nữa.” “Ta không điên.” Durham lắc đầu, “hơn nữa ta cũng đã hoàn thành hầu hết điều tra.” “Điều tra cái gì, ta mưu giết cha ta sao?” Khóe miệng của Garth nhếch lên, “từ đầu đến cuối ta chỉ nghe ngươi nói nhảm, ngươi cứ hỏi người ở đây xem có ai tin vào phán đoán hoang đường của ngươi không.” Đợi Garth nói xong Durham đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên không ai phụ họa.
Bất kỳ người nào mà hắn nhìn thấy đều cúi đầu hoặc dời mắt đi chỗ khác, ngay cả những vị đại thần ngự tiền mà hắn kỳ vọng cũng không ngoại lệ.
Durham cũng không nản lòng mà tiếp tục nói, “ta có nhân chứng.” “Ai?” “Tư tế Cornelia có thể chứng thực lời ta, nàng là tư tế của Sinh mệnh giáo hội, không ai ở Vương Đô không biết nàng, là một chức thần, chắc chắn nàng sẽ không nói dối.” Lời nói lần này của Durham khiến không ít người dao động, bởi vì giống như Ngự Lâm thị vệ trưởng nói, tư tế Cornelia có danh vọng rất lớn ở cả giới quý tộc và dân thường ở Sư Tâm bảo.
Nếu nàng chịu đứng ra làm chứng cho Durham, vậy Garth sẽ không thể coi lời Durham nói là lời chủ quan nữa, có thể dễ dàng xử lý qua loa.
Có thể thấy điều này qua vẻ mặt có chút hoảng hốt của bá tước Clyde.
Nhưng Garth dường như không hề lo lắng, hắn nghiêng người về phía trước, cằm hếch lên nói, “Vậy sao, vậy nàng đang ở đâu?” “Ta không biết rõ.” Durham hít sâu một hơi, “ta và nàng đã hẹn cùng đến Tháp Quân Lâm gặp ngài, nhưng sáng nay ta lại không thấy nàng đâu, đây cũng là lý do vì sao ta đến trễ.
“Ta đã tìm khắp thành, cũng đã hỏi mấy người hầu cận của nàng, không ai có thể nói nàng ở đâu, từ tối hôm qua tư tế Cornelia đã biến mất không thấy, mà lính canh thành cũng nói không thấy nàng ra khỏi thành.
“Cho nên ta có lý do để nghi ngờ, ngài vì lo lắng chuyện mưu sát bệ hạ của mình bị bại lộ, nên đã phái người bắt tư tế Cornelia đi trước.” “Ngươi thật sự là bệnh không nhẹ, tước sĩ Durham.” Garth nhẹ giọng nói, “Có phải chỉ cần có ai không muốn gặp ngươi, không tin vào phán đoán điên cuồng lại buồn cười của ngươi thì ngươi sẽ đều nghĩ là do ta bắt cóc người đó không?” “Điện hạ,” Ngự Lâm thị vệ trưởng lại bước lên trước nửa bước, chân thành nói, “thân phận của tư tế Cornelia phi thường, ngay cả bệ hạ cũng rất kính trọng nàng, mà trong thành thì có một nửa là tín đồ của Nữ thần Sinh mệnh, xin ngài đừng làm hại nàng, tránh để gây ra đại họa.” “Đủ rồi.” Garth dường như đột nhiên mất hết hứng thú, khoát tay áo nói, “ta còn phải tiếp tục nghi lễ lên ngôi, không rảnh để cãi nhau với một người điên. Ngươi đi đi, nể tình ngươi đã phục vụ hoàng thất nhiều năm như vậy, ta sẽ không làm khó ngươi.
“Cứ theo như lời ngươi nói, giao ra tước vị quý tộc của ngươi, rời khỏi Vương Đô, đừng bao giờ quay lại nữa.” “Nhưng... Hung thủ mưu sát bệ hạ vẫn chưa nhận được sự trừng phạt xứng đáng.” Ngự Lâm thị vệ trưởng im lặng một lúc lâu rồi nói.
Garth dường như bị sự ngoan cố của kỵ sĩ này làm cho buồn cười, thu lại tất cả vẻ trêu tức trên mặt, nói một cách điềm nhiên.
“Ta cho ngươi cơ hội, đây là do ngươi tự tìm. Nếu ta có thể chứng minh mọi lời buộc tội của ngươi đều là vu khống, theo luật pháp của đế quốc ngươi cũng sẽ phải nhận hình phạt roi.” Durham không chút do dự gật đầu, “Được.” Vừa nói xong chữ này thì hắn thấy Garth quay sang nói với một người tùy tùng, “ngươi, đi mời tư tế Cornelia đến, ngay bây giờ, lập tức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận