Làm Công Tiên Tri

Chương 476: Ngươi đang nhìn cái gì

Chương 476: Ngươi đang nhìn cái gì
Cũng không trách Thỏ tiểu thư lúc này bộ dạng trông giống như nhà quê, trên thực tế những người lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành thị này, biểu lộ trên mặt đều không khác gì nàng.
Trước mắt chính là thời điểm trước đại hội luận võ, khắp nơi ngoài cửa thành đều có những người ngoại bang đang ngẩn ngơ giống như nữ lãnh chúa.
Một lúc lâu sau Irea mới hoàn hồn, cảm thán nói, "Nơi này là Vương Đô sao, thì ra những câu chuyện các nhũ mẫu kể cho ta khi còn bé đều là thật, trên đời này thật sự có thành thị hùng vĩ đến vậy."
"Không đúng, những bức tranh biết động được thu nhỏ lại mà Merlin tiên tri từng cho ta xem ở nơi gọi Bình Đỉnh Sơn dường như còn hùng vĩ hơn, nghe Merlin tiên tri nói ở đó có đến năm triệu người sinh sống."
"Ta không thể nào tưởng tượng được năm triệu người cùng sinh sống trong một thành phố thì sẽ như thế nào, ta nghe nói Sư Tâm Bảo đã có gần 400 ngàn người sinh sống, con số này đã là quá sức tưởng tượng rồi."
"Hiện giờ chắc chắn người còn nhiều hơn." Ferdinand nói, "Chúng ta đến chậm mất mấy ngày so với kế hoạch, không biết khách sạn còn phòng trống không."
"Đừng lo lắng, ta đã sai người đặt phòng trước cho chúng ta rồi, nhưng lúc đó ta không nghĩ rằng chúng ta sẽ có nhiều người như vậy." Nữ lãnh chúa vừa nói vừa nhìn đám lưu dân phía sau.
"Merlin nói thế nào?" Gia chủ gia tộc Báthory hỏi.
"Trong thành có lẽ không còn chỗ nào nữa rồi, trước mắt hãy để bọn họ ở tạm ngoài thành đi, tu sĩ của Song Hưu Giáo đã vào thành mua đồ ăn và lều trại. Cũng may bây giờ mới vào thu, thời tiết vẫn còn nóng, ở ngoài một thời gian ngắn chắc cũng không có vấn đề gì lớn."
Thực tế thì không chỉ có những người đi theo Song Hưu Giáo, bên ngoài Sư Tâm Bảo đã dựng không ít lều trại.
Bệ hạ hoàng đế mở lại đại hội luận võ, sự kiện trọng đại này không chỉ thu hút các dũng sĩ trong đế quốc mà còn có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, cả người lùn và tinh linh cũng đã gây ra náo động không nhỏ.
Đặc biệt là Hoàng hậu hiện giờ lại xuất thân từ vương tộc Tinh Linh, vì thế mà tinh linh cũng phái một đoàn sứ giả khổng lồ đến, khiến thành thị này càng thêm náo nhiệt.
Đừng nói phòng trống, hiện giờ đến cả một chỗ đất trống để ngủ cũng không có nhiều, vì vậy mà một số người cũng phải ở ngoài thành.
Irea sau đó dành chút thời gian giúp Song Hưu Giáo sắp xếp cẩn thận những lưu dân đã theo đến tận đây.
Buổi trưa thì ăn tạm bánh mì với thịt khô, đến chiều mới có thời gian chính thức tiến vào Sư Tâm Bảo.
Trong lòng Thỏ tiểu thư tuy tràn đầy tò mò, nhưng nàng không vội đi dạo mà đi thẳng đến trụ sở của đoàn kỵ sĩ thứ hai.
Irea nói với lính canh là muốn gặp Torres, không lâu sau thì có một người đàn ông có đôi tai dài giống như nàng từ trong doanh trại đi ra.
"Chú Torres." Nữ lãnh chúa nhìn thấy người đến, tai lập tức dựng lên, hưng phấn nói.
"Gia chủ đại nhân." Người đàn ông lại cúi người hành lễ trước thiếu nữ mới nói, "Cuối cùng ngài cũng đã đến."
Trong giọng nói của hắn cũng đầy vẻ vui mừng, "chuyện phiếu bầu trước đó...…"
"Đều qua rồi, ta biết là bà cố Ona bảo ngươi quay đầu bỏ phiếu cho Blanco, ta và Ona cũng đã làm hòa rồi, huống chi là ngươi." Thỏ tiểu thư rộng lượng nói.
Torres nhưng vẫn tràn đầy áy náy, "Dù nói thế nào, việc ta đột ngột đổi ý vẫn mang đến không ít phiền toái cho ngài, còn chút nữa đã khiến ngài thua mất cuộc bầu cử, nếu thật sự là vậy thì gia tộc Arias bây giờ có lẽ cũng không được như hiện tại."
"Cũng như ta đã nói trước đó, chuyện đó đã là quá khứ." Irea nói, "Thay vì cứ xoắn xuýt chuyện đã qua, chi bằng hãy nhìn về tương lai. Ta nghe trong thư chú nói là chú sắp trở thành kỵ sĩ rồi đúng không?"
"Không sai, sư phụ của ta nói ta đã hoàn thành gần như toàn bộ quá trình huấn luyện, cũng đã học xong lễ nghi của kỵ sĩ, nhưng ở đoàn kỵ sĩ hoàng gia thì muốn trở thành kỵ sĩ, nhất định phải có Hoàng đế bệ hạ trao kiếm."
"Mà bệ hạ đã rất lâu rồi không trao kiếm cho ai, nói vậy cũng không đúng, trên thực tế gần đây ngài ấy vẫn phong tước kỵ sĩ."
"Kẻ nào mà may mắn đến vậy?" Thỏ tiểu thư buột miệng thốt ra, nói được một nửa mới chợt nhận ra, "Chờ chút, lẽ nào là...…"
"Không sai, chính là ngài, hơn nữa bệ hạ còn đem cả thanh bội kiếm của ngài ấy tặng cho ngài." Torres vừa vui mừng cho Irea, trong nụ cười lại có chút cay đắng.
Lúc trước hắn được sư phụ xem trọng, năm mười một tuổi đã phải rời quê hương, cùng sư phụ đến Vương Đô, ở nhà sư phụ làm tạp vụ trong bốn năm, đồng thời học cưỡi ngựa, kiếm pháp, bắn tên.
Đến mười lăm tuổi mới được lên làm tùy tùng kỵ sĩ, và đã làm như vậy suốt mười hai năm, trong khoảng thời gian đó cũng không có mấy khi được về nhà.
Cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng sắp đến lúc kết thúc, ai ngờ lại gặp ngay Bệ hạ Hoàng đế bận rộn tìm kiếm sinh mệnh chi đạo cùng tư tế Cornelia, hoàn toàn quên mất việc trao kiếm.
Về lý thuyết, từ Bệ hạ hoàng đế đến những lãnh chúa nhỏ như Irea đều nắm giữ quyền phong tước kỵ sĩ.
Torres cũng không phải là kiểu người quá cố chấp để mà phải tự treo cổ mình lên trên một cái cây, nhưng vấn đề là hiện tại hắn là thành viên của đoàn kỵ sĩ hoàng gia, chỉ cần một ngày không rời khỏi đoàn kỵ sĩ hoàng gia thì không thể nào đi tìm một lãnh chúa khác phong tước cho hắn được.
Cũng không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa mới có thể làm một kỵ sĩ.
Torres sau đó lại nhớ ra điều gì đó, nói với Irea, "Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, ta đã đặt sẵn quán trọ cho các người rồi, đến đó rồi nói tiếp."
Nữ lãnh chúa nghe vậy cũng không nói gì thêm, đang định cùng thúc của mình rời đi.
Không ngờ từ sau quân doanh lại có mấy người trẻ tuổi đi ra, trực tiếp hướng về phía nàng.
Torres nhìn thấy mấy người kia thì sắc mặt thay đổi, "Tàn Nhang, Sói Con, Lực Sĩ, ý các ngươi là sao?"
"Không có ý gì cả." Người trẻ tuổi có gương mặt tàn nhang cười nói, "Chỉ là nghe nói Kỵ Sĩ Đồ Long đến nên ra xem dung nhan một chút."
"Nàng ta mảnh mai hơn trong truyền thuyết nhiều, ta không thấy nàng ta xử lý Hắc Long thế nào, ta dám chắc nàng ta thậm chí không đỡ nổi một quyền của ta."
Người cao lớn nhất trong ba người, thân hình cũng to lớn nhất cũng lên tiếng nói.
"Vậy xem ra chúng ta cũng có thể đi đồ long rồi." Người cuối cùng nói thêm, "Bệ hạ thà đem thanh kiếm của ngài ấy cho một người đàn bà như vậy, còn hơn dùng nó phong tước cho chúng ta, đúng là nỗi bi ai của đế quốc."
"Câm miệng đi, mấy tên khốn kiếp các ngươi." Torres nổi giận nói, "Nếu để ta nghe thấy các ngươi vũ nhục gia chủ của gia tộc Arias thêm lần nào nữa thì ta sẽ quyết đấu với các ngươi."
"Ngươi đánh không lại ta đâu, Torres, ngươi biết rõ điều đó." Sói Con toe toét miệng nói, "Hơn nữa chúng ta nào có vũ nhục nàng ta, chỉ là đang nói lên sự thật mà thôi."
"Ngài rời khỏi đây trước đi, đến quán trọ Nhanh Chân cứ báo tên ta là được." Torres nhỏ giọng nói thật nhanh, "ta sẽ giải quyết chuyện bên này rồi đi tìm ngài."
Nhưng rõ ràng là hắn đã đánh giá thấp tính tình của cô cháu gái này.
Thỏ tiểu thư nghe vậy chẳng những không rời đi mà còn bước lên phía trước nửa bước, ánh mắt lướt qua ba người trước mặt.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Tàn Nhang hỏi.
"Đố kỵ, ngạo mạn và đáng thương, ta thấy ba kẻ thất bại từ đầu đến chân, vì không thể trở thành kỵ sĩ mà chỉ biết oán trời trách đất, đem cơn giận của mình trút lên những người ưu tú hơn bọn họ." Nữ lãnh chúa thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận