Làm Công Tiên Tri

Chương 137: Kính hiển vi cùng bút tiêm

Chương 137: Kính hiển vi cùng b·út tiêm
Lý Du đoán đúng một nửa, giáo hội Ngân Nguyệt hoàn toàn chính x·á·c ph·ái người ngụy trang xâm nhập vào b·ệ·n·h h·o·ạ·n cùng đám người xem náo nhiệt, trước khi tỷ thí bắt đầu đã sờ soạng hết các lều vải gần đó, thu thập được bảy tám phần tình báo.
Còn phần Lý Du đoán sai là, giáo hội Ngân Nguyệt không chỉ ph·ái một y sư mà là hẳn mười ba vị.
Thêm nữa, mười ba y sư này mỗi người giỏi chữa các chứng b·ệ·n·h khác nhau, điểm chung duy nhất là y thuật của bọn họ đều rất xuất sắc.
Giáo hội Ngân Nguyệt coi trọng tỷ thí này hơn cả dự tính của Lý Du, có thể nói đã dốc hết tinh nhuệ để giành chiến thắng!
Trừ nữ tư tế Tessa từng lộ mặt trước đó không có mặt, các y sư giỏi còn lại trong giáo hội gần như đã đến hết.
Nhìn bề ngoài là cuộc quyết đấu giữa Lý Du và Adele, nhưng trên thực tế là Lý Du đơn đấu với toàn bộ giáo hội Ngân Nguyệt.
Vì thảo dược bôi trên người đồ tể đến khi mặt trời lặn mới thấy rõ hiệu quả nên vòng này tạm thời không phân thắng bại.
Nhưng nữ tư tế đã hoàn thành chữa trị, nên tiếp theo đến lượt Lý Du.
Nữ tư tế chọn người đầu tiên là một người chăn cừu có vẻ hơi đần, thấy Lý Du đi tới thì cười ngây ngô.
Dù sao Adele cũng không cần Lý Du chữa cho người chăn cừu thông minh lên, vì giáo hội Ngân Nguyệt cũng không thể biến một kẻ ngốc thành người thông minh.
Lý Du hỏi những người dân đi cùng với người chăn cừu, "hắn bị b·ệ·n·h gì?"
Người kia đáp, “dạo gần đây hắn ăn không ngon miệng, trước kia có thể ăn hết một ổ bánh mì đen, giờ nửa cái cũng không hết, lại thỉnh thoảng bị đau bụng, nôn mửa nữa.
“À đúng rồi, hắn cứ kêu ngứa, hay đưa tay lên cào, cào đến da cũng trầy xước.”
Từ lời của người dân có thể thấy, người chăn cừu rất có thể mắc một chứng b·ệ·n·h dạ dày nào đó, nhưng Lý Du không rõ loại b·ệ·n·h nào lại gây ra ngứa da.
Vì ngứa da thường là do viêm da hoặc dị ứng.
Chẳng lẽ người chăn cừu này mắc b·ệ·n·h bao tử rồi ăn thêm thứ gì dị ứng?
Vậy là Lý Du hỏi người dân, người chăn cừu dạo này có ăn thứ gì lạ không.
Người kia do dự, nhìn Adele, nữ tư tế an ủi, “không sao, ngươi cứ nói thật với tiên tri Merlin những gì ngươi biết.”
Được cho phép, người dân nói, "Mấy ngày nay giáo hội Ngân Nguyệt cho một ít bánh mì và canh rau, nhưng chúng ta đều ăn cả, cũng không ai bị sao."
Lý Du lập tức nghi ngờ giáo hội Ngân Nguyệt có bỏ thứ gì vào bánh mì không, nhưng rồi thấy không có khả năng lắm, chủ yếu là khó thực hiện.
Đầu tiên phải biết người chăn cừu dị ứng với thứ gì, còn phải kiểm soát liều lượng tốt, vừa gây ra phản ứng mà không gây sốc, với lại nhiều người nhận bánh mì và canh rau thế kia, nếu ra tay trong đồ ăn, không đảm bảo không ai p·h·át hiện.
Lời nói tiếp theo của người dân cũng x·á·c nh·ậ·n điều này, "hắn đã bị ngứa từ khi chưa tới Lục Dã."
Lý Du hơi nhíu mày, "ngươi có thể thề với nữ thần của ngươi, ngươi nói thật chứ?"
Người kia gật đầu, "tất nhiên, lúc trước tư tế Adele hỏi ta, ta đã nói thế rồi, ta thề là thật."
Nói xong hắn thề nhân danh Pyt·h·ia.
Lý Du quan s·á·t vẻ mặt người kia, hoàn toàn không giống nói dối, vậy là chuẩn bị cho người chăn cừu uống mấy viên đạt vui nhôm cacbon-axit Magiê và Omeprazole để xem tình hình.
Loại trước bảo vệ niêm mạc dạ dày, loại sau ức chế axit dạ dày, đều có thể giải quyết đau bụng.
Nhưng lúc Lý Du định đi lấy t·h·u·ố·c thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Hắn nhớ ra mình từng xem được tài liệu khoa học phổ thông, nói do điều kiện vệ sinh thời Tr·u·ng Cổ tệ hại nên có một loại b·ệ·n·h gây đau bụng rất phổ biến, từ vua đến n·ô·ng dân đều có người mắc.
Lúc ấy cũng chẳng có t·h·u·ố·c gì chữa trị.
Lý Du quay người hỏi thẳng người chăn cừu, “hôm nay ngươi đi đại tiện chưa?”
Vấn đề cơ bản này người chăn cừu vẫn nghe hiểu, cười ngơ ngác, “chưa, bọn họ bảo hôm nay có việc lớn, cả nữ thần cũng đến, ta nhịn đã.”
Chắc là do mấy lời đồn đại dạo gần đây đã làm lẫn lộn Adele với Pyt·h·ia.
Lý Du nói, “không sao, đừng nhịn, muốn đi thì đi, cứ nhịn hoài không tốt đâu, không lát nữa lại đau bụng.”
Người chăn cừu nghĩ một lát thấy Lý Du nói phải, mà hắn cũng quyết tâm, nói đi là đi, cởi quần ngồi xổm xuống ngay.
Cô Thỏ thấy vậy thì mặt tái mét, vội vàng kêu vệ binh chạy lên ngăn cản người chăn cừu khỏi triển lãm mông, dẫn hắn đến chỗ vắng vẻ giải quyết.
Lý Du thì thừa cơ lấy ra đồ dùng của mình —— một cái kính hiển vi.
Đây là hắn mang theo để đặc biệt dùng cho cuộc tỷ thí này, không ngờ lại có dịp dùng ngay.
Lý Du chờ người chăn cừu đi xong thì lấy một chút mẫu vật tươi, đặt lên lam kính, theo cách đã học từ lớp Vật lý cấp hai, nhanh chóng tìm được mục tiêu lần này.
—— Trứng giun đũa, ngoài ra còn có cả ấu trùng giun đũa đang nhúc nhích.
Tìm được hắc thủ phía sau rồi thì chữa trị rất đơn giản, chỉ cần không gây ra nhiễm trùng nghiêm trọng hoặc biến chứng nguy hiểm, chỉ cần dùng t·h·u·ố·c diệt ký sinh trùng là xong.
Mà trong tay Lý Du vừa hay có tô-lu-en meo áp chế, một loại t·h·u·ố·c diệt trùng phổ rộng, theo như miêu tả trong « sổ tay khám chữa b·ệ·n·h và đơn t·h·u·ố·c toàn khoa », mỗi ngày uống hai trăm microgram, liên tiếp ba ngày là khỏi.
Mà so với việc nữ tư tế phải pha chế thuốc, rồi thì mài, thì giã, cách chữa của Lý Du tiện hơn hẳn, chỉ cần x·á·c định nguyên nhân, tìm đúng t·h·u·ố·c cho b·ệ·n·h nhân uống là được.
Có điều cách trị liệu của hắn có vẻ quá đơn giản, khiến nhiều người nghi ngờ nó có thật sự hiệu quả không, trong chốc lát lời xì xào n·ổi lên bốn phía.
Thực ra nếu không từng tận mắt thấy Jane được mấy viên thuốc nhỏ tương tự kéo về từ quỷ môn quan thì cô Thỏ cũng nghi ngờ y thuật của Lý Du rồi, nhưng giờ cô sẽ không mắc sai lầm này nữa.
Sau khi Lý Du chữa xong b·ệ·n·h nhân đầu tiên, hắn không đưa b·ệ·n·h nhân thứ hai cho Adele ngay mà quay lại chỗ để dược vật và thiết bị y tế cạnh xe ngựa, lấy ra một cây b·út tiêm adrenalin.
Người b·ệ·n·h tiếp theo là cậu bé trai kia, theo Lý Du biết cậu ta mắc chứng thở khò khè.
Mà thở khò khè không trị hết được, chỉ làm dịu lúc p·h·át tác.
Lý Du không mang loại da kích t·h·í·c·h tố để hít, nhưng may mắn adrenalin có tác dụng tương tự, Lý Du đã chuẩn bị sẵn một b·út tiêm bên mình để phòng bất trắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận