Làm Công Tiên Tri

Chương 179: Đi phương tây

"Ta biết ngay mà, Hamster nhỏ ngươi sẽ không bỏ ta lại đâu!" Irea nghe vậy vui vẻ ra mặt, liền muốn tiến đến nhéo má Adele, nhưng bị nàng nhanh nhẹn né tránh.
"Irea," vị tư tế trước đây bất đắc dĩ nói, "chúng ta cần giữ một khoảng cách."
"Ai nói vậy?"
"Cuộc đời của ta đã xong rồi, nhưng cuộc đời của ngươi mới bắt đầu nở rộ ánh hào quang, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, cản trở bước chân ngươi." Adele cúi đầu nói.
"Ngươi còn trẻ hơn ta một tuổi đấy, sao nhân sinh của ngươi lại nhanh chóng tàn lụi như vậy." Vị tư tế trước đây im lặng không đáp.
"Được rồi, ta biết từ nhỏ đến lớn giấc mộng của ngươi chính là trở thành tư tế, nhưng nếu giấc mộng này không thể thực hiện được, vậy đổi một cái khác không được sao?"
"Ta đến tìm ngươi không phải để nói chuyện của ta." Vị tư tế trước đây lên tiếng, "ta chỉ muốn giúp đỡ chút việc, chứ không muốn làm phiền ngươi, nếu ngươi còn đến gần ta, ta… Ta muốn đi."
"Ai, ta biết rồi." Cô nàng thỏ rụt lại chân vừa mới giơ lên, "nhưng ta không thể nào cho ngươi ở lại trong trang viên của ta."
"Vì sao?"
"Đáp án quá rõ ràng rồi còn gì, vì nơi đó cơ bản đều là tín đồ nữ thần Pythia, bọn họ sẽ không hoan nghênh ngươi." Adele cụp đôi tai nhọn xuống, vẻ mặt lộ rõ sự ảm đạm, "Ta hiểu rồi, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của ngươi."
Nói xong nàng xoay người bước xuống sườn núi.
Nhưng vừa đi được hai bước, nàng nghe thấy tiếng bạn tốt gọi vọng từ sau lưng: "Ngươi không phải nói muốn đến giúp ta một tay sao, cuối cùng lại rời đi như thế này à?"
Vị tư tế trước đây dừng bước, "là do ta trước đó suy nghĩ chưa chu toàn, hiện giờ ta chẳng giúp được gì, thật x·i·n l·ỗ·i, Irea tiểu thư."
"Một người lạc lối nhất thời, không có nghĩa là nàng sẽ mãi mãi lạc lối." Adele nghe vậy, toàn thân run rẩy rồi từ từ quay người lại, nức nở nói, "nhưng ta, nhưng ta… Tại Tây Cảnh không còn nơi dung thân."
"Vậy sao, ta ngược lại biết một nơi, người ở đó... Ta dù không ưa bọn họ cho lắm, nhưng quan trọng là bọn họ sẽ không bài xích ngươi, thực tế thì người ở chỗ đó bây giờ vẫn rất nhiệt tình với người ngoài, ừm, trừ ta và gia tộc của ta."
"Ngươi đang nói đến nơi nào?" Vị tư tế trước đây quay người.
"Ngay ở đây thôi, cứ một mực chạy về phía tây, ngươi sẽ gặp được bọn họ. Ta nhớ không lầm, trước kia ngươi cũng từng đến chỗ đó rồi mà, vậy nên không cần ta chỉ đường nữa."
"Ngươi nói chẳng lẽ là nơi sở hữu quyền lực của giáo phái Song Hưu?" Adele kinh ngạc hỏi.
"Không sai, chính là nơi đó."
"Nhưng nơi đó đều là dị giáo đồ, ta không thể phản bội lại tín ngưỡng của ta với nữ thần." Vị tư tế trước đây lắc đầu nói.
"Xin nhờ, giáo hội đã gạch tên ngươi rồi, hơn nữa cả ngươi và ta đều biết đây không phải lỗi của ngươi, ngươi chỉ là con cờ bị bọn chúng đẩy ra để đối phó với Merlin và quân đội Song Hưu, bọn chúng bất nhân trước, ngươi hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu rời đi."
"Giáo hội là giáo hội, nữ thần là nữ thần, đây là hai chuyện khác nhau mà, giáo hội tuy đuổi ta đi, nhưng tín ngưỡng của ta với nữ thần không hề thay đổi, hơn nữa ta cũng không cảm thấy việc giáo hội làm có gì sai, do ta không thể hoàn thành công việc đáng ra phải làm, cách làm của giáo hội về sau cũng chỉ là để giảm tổn thất đến mức thấp nhất."
"Giành chiến thắng bằng gian l·ận t·hủ đoạn chính là việc mà giáo hội giao cho ngươi làm sao? Chẳng lẽ bản thân ngươi chưa từng do dự về việc làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai sao?"
"…"
"Ngay từ đầu ta đã nói rồi mà, các ngươi đã chọn sai đối thủ. Hơn nữa nữ thần chắc hẳn ngày đó cũng đi nghỉ ngơi rồi, không thể chiếu cố đến các ngươi." Cô nàng thỏ cười nhạo nói.
"Ngươi đã thay đổi rồi." Adele kinh ngạc nhìn người bạn của mình, "Irea mà ta biết, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời b·ất kính với nữ thần như vậy."
"Có lẽ vậy." Thiếu nữ nhún vai, "ta đối với nữ thần có lẽ thật sự đã có chút buông lỏng, nhưng việc ta hiện tại vẫn có thể đứng đây nói chuyện với ngươi, hoàn toàn là nhờ có Merlin và Thứ Bảy đứng sau lưng hắn, điểm này ngay cả chính Pyt·h·ia cũng không cách nào phản bác."
"Lấy chuyện lần này mà nói, giáo hội Ngân Nguyệt không những không giúp được gì, thậm chí còn ngấm ngầm ám chỉ các quý tộc khác để họ chậm xuất binh, như vậy có thể mượn tay con rồng đen kia để giáo hội dọn sạch cái gai trong mắt hiện giờ của bọn chúng là Merlin và giáo phái Song Hưu của hắn, vì thế bọn chúng không ngại hy sinh luôn cả gia tộc Arias.
"Ngược lại, Merlin lại cắm đầu vào việc chuẩn bị đối phó với con rồng đen đó. Nếu ngươi thật sự mong muốn giúp một tay, vậy ngươi càng nên đi tìm hắn."
"À đúng rồi, còn câu nói trước kia ta nói với ngươi, cũng là Merlin nói, hắn đối đãi với người phạm lỗi cũng ôn hòa hơn giáo hội Ngân Nguyệt nhiều."
"Đương nhiên ngươi muốn giữ vững tín ngưỡng đối với nữ thần cũng không có gì đáng trách, nhưng lúc trước ngươi đã nói nhân sinh của ngươi đã xong rồi mà, chi bằng cứ ở lại nguyên chỗ chờ c·hết, sao không thử đổi đường xem sao."
Nói xong, cô nàng thỏ không thèm quan tâm đến Adele đang thất thần nữa, quay người trở về lâu đài của mình, còn để quân lính đóng cửa thành lại.
Nhưng vừa lên lầu, nàng lập tức ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến bên cửa sổ, rồi ngồi xổm người xuống, cẩn trọng thò nửa cái đầu ra ngoài, thấy vị tư tế trước đây vẫn còn ngây người tại chỗ.
Nữ lãnh chúa cau mày, lại rụt đầu về, quay lại nhìn Fausto ở gần đó, nàng hắng giọng hai tiếng, cười ha ha, "kia... Hôm nay nắng đẹp quá nhỉ."
"Irea tiểu thư thật sự rất quan tâm Adele tiểu thư."
"Vì con bé đó ngốc quá thôi, hay để tâm chuyện nhỏ nhặt. Luôn thích nhận hết sai lầm về mình, bị người ta bán còn đang giúp người ta k·i·ếm tiền." Cô nàng thỏ lộ ra vẻ yêu thương của một người mẹ già.
"Vậy sao ngài không tìm cách giữ cô ấy ở bên cạnh mình?"
"Ta không tháo gỡ được nút thắt trong lòng cô ấy." Cô nàng thỏ lắc đầu nói, "ngươi đừng nhìn vẻ bề ngoài của Adele rất ngoan ngoãn… Nhưng thật ra cô ấy là một người rất có chủ kiến, có mục tiêu riêng của cuộc đời mình, giờ cô ấy đã m·ấ·t đi mục tiêu đó, muốn cô ấy tỉnh ngộ, nhất định phải cho cô ấy một mục tiêu mới."
"Hơn nữa, mục tiêu mới phải cao thượng hơn mục tiêu cũ, nếu ở lại bên cạnh ta, cô ấy sẽ không tìm thấy mục tiêu đó, nên đành làm tiện nghi cho Merlin, hắn có nói muốn xây dựng cái gì đó…tr·ê·n lục địa..."
"Tr·ê·n lục địa Thần Quốc."
"Đúng, tr·ê·n lục địa Thần Quốc chắc rất hợp với tính của Adele, ha ha, ta xem giáo hội Ngân Nguyệt lần này muốn nhấc đá đập chân mình, không bồi dưỡng người tài giỏi như Adele cho tử tế, lại cứ thế nói bỏ là bỏ.
"Cứ như thể đối đãi với một tờ giấy vệ sinh vậy, nhưng nếu Adele đến bên kia, bắt đầu tỏa sáng, ta ngược lại muốn xem mặt những lão già của giáo hội Ngân Nguyệt sẽ có b·iểu t·ình gì."
Cô nàng thỏ càng nói càng vui vẻ, người không biết còn tưởng nàng cũng là tín đồ của Thứ Bảy đấy.
Thực tế thì những người ở Trà Bôi Bảo cũng cảm nhận được vị nữ chủ nhân của gia tộc Arias đang càng ngày càng quái đản, có xu hướng tiến hóa thành một âm dương sư, đợi có cơ hội lại châm chọc Pyt·h·ia và giáo hội Ngân Nguyệt vài câu.
Mới đầu, mọi người còn nghe r·u·n như cầy sấy, giờ cũng dần thành quen.
Kỳ thật không chỉ riêng Irea, vì hành động thấy c·hết mà không cứu của giáo hội Ngân Nguyệt lặp đi lặp lại, dẫn đến không ít người ở Lục Dã bắt đầu dao động với nữ thần.
Hơn nữa mọi chuyện đều sợ so sánh, bên cạnh có một giáo phái Song Hưu lớn như vậy, ai nấy đều không kìm lòng được mà đặt hai bên lên bàn cân, rồi quan sát, hoắc! Giáo hội Ngân Nguyệt đúng là chẳng ra gì.
Cô nàng thỏ lại thò đầu ra lần nữa, lần này cuối cùng cũng thấy Adele hướng về phía tây mà đi, mới đầu bước chân còn chậm rãi, thận trọng từng bước, có vẻ do dự, về sau bước chân dần nhanh hơn, Irea cũng hài lòng mà thở phào một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận