Làm Công Tiên Tri

Chương 645: Đệ Tam Kỷ thành viên hội đồng quản trị

“Bernard, ngươi tới muộn.” Người Gallic vừa dứt lời, bên tai liền lại truyền đến một tiếng nói khác. Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn thẳng thớm, khuôn mặt điềm tĩnh, đang từ trên cầu thang đi xuống. Không cần Sư Nhất Đồng giới thiệu, Lý Du cũng có thể đoán được thân phận của người này. Hắn rõ ràng chính là một trong năm vị thành viên hội đồng quản trị của Đệ Tam Kỷ, cũng là chủ nhà của buổi niên hội lần này, Tần tiên sinh, chủ nhân Hồng Diệp sơn trang. “Ta buổi chiều đi Cố Cung dạo một vòng, bất tri bất giác mải mê ngắm nhìn, nên mới đến muộn.” Bernard ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười một tiếng. Tần tiên sinh biết rõ tác phong làm việc của người Gallic này, cũng lười so đo với hắn, chỉ gật đầu nói: “Đã đến rồi thì cùng nhau ăn cơm đi, mọi người đều đang chờ ngươi.” Nghe câu nói sau, Bernard chẳng những không có chút áy náy tự trách nào, ngược lại còn mừng thầm trong lòng, làm bộ xin lỗi qua loa rồi nhanh chóng ngồi xuống cạnh bàn ăn. Ngay sau đó, bé gái Angsa mười một mười hai tuổi mà Lý Du vừa thấy cũng từ trên cầu thang đi xuống. Tiếp sau đó là một người Slavic say khướt, mặc dù cũng mặc lễ phục nhưng có chút lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, đi đứng loạng choạng. Một nhân viên phục vụ theo sát phía sau, chuẩn bị đỡ khi hắn ngã, nhưng lại bị hắn thô lỗ đẩy ra. “Ta không cần người đỡ, ta vẫn chưa say.” Hắn vừa lẩm bẩm vừa phàn nàn với Tần tiên sinh: “Ông nên sửa lại mấy con ma ngẫu trong trang viên, lão Tần ạ, mắt bọn nó kém quá.” Tần tiên sinh nghe vậy thì nhẹ gật đầu: “Ta biết rồi, Sergey.” Khi nhìn thấy Sergey, ánh mắt của tiểu thư Windsor lộ ra một tia chán ghét nhỏ không dễ phát hiện, còn Bernard thì dịch mông, tựa như muốn tránh xa lão say rượu này ra một chút. Sergey thì lơ đễnh, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu ăn uống không coi ai ra gì. Ngược lại tiểu thư Windsor và Bernard vẫn chưa đụng đũa, dường như còn đang chờ ai đó. Lúc này, bốn thành viên hội đồng quản trị đã tề tựu ở phòng khách lầu một, chỉ còn thiếu một người cuối cùng. “Taylor,” Sư Nhất Đồng hạ giọng nói, “Nàng là thành viên hội đồng quản trị có quyền lực lớn nhất hiện tại, các đồng nghiệp khác ít nhiều đều phải nhìn sắc mặt nàng làm việc. Đặc biệt là tiểu thư Windsor và Bernard, bọn họ giống như hai tùy tùng nhỏ của Taylor.” “Nhưng ta nhớ cô nói tiểu thư Windsor trước đây đã từng thao túng hội đồng quản trị mà.” Lý Du nói. “Không sai, nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, thực tế thì ngay cả thằng ngốc Bernard cũng từng có thời huy hoàng, nhưng giờ khác xưa rồi, thời đại của bọn họ đã qua.” “Hóa ra giữa các thành viên hội đồng quản trị cũng có phân chia cao thấp sao?” Lý Du hỏi, “Còn Tần tiên sinh thì sao, trong năm vị thành viên hội đồng quản trị, ông ấy đang ở vị trí nào?” “Thứ hai, ngoại trừ Taylor ra thì không ai có quyền lực lớn hơn ông ấy. Nhưng phe Taylor quá mạnh, ba trong năm vị thành viên hội đồng quản trị đều là người của bọn họ, cho nên nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng nên gây sự với bọn họ.” Lý Du nhẹ gật đầu, coi như đã có một sự hiểu biết sơ bộ về giới lãnh đạo công ty. Sau đó lại qua một khắc đồng hồ, thành viên hội đồng quản trị thứ năm cuối cùng cũng lộ diện. Lý Du trước tiên nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà lộp cộp, ngẩng đầu nhìn về phía đầu cầu thang. Hắn thấy một bóng dáng cao gầy, người đó còn cao hơn cả hai chị em song sinh nọ, đoán chừng cũng gần một mét chín. Dáng người của người đó vẫn khá cân đối, không bị mập ra như Sergey. Thế nhưng, người đó lại đồng thời mang cả đặc trưng của nam và nữ, có một bộ ngực căng tròn đầy đặn, được trang điểm mắt và môi đậm, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng, trên cổ quấn khăn lông thú. Nhưng mặt khác, người đó lại có khung xương lớn của nam giới, yết hầu rõ ràng, thậm chí có thể thấy cả lông chân. Bình thường, Lý Du là người khá trầm ổn cả trong sinh hoạt lẫn công việc, cộng thêm kinh nghiệm hơn nửa năm vừa qua, rất ít chuyện có thể làm anh kinh ngạc. Thế nhưng, diện mạo của Taylor vẫn làm anh cảm thấy khá bất ngờ. “Ta không ngờ thành viên hội đồng quản trị thứ năm lại là một… người chuyển giới.” “Là người lưỡng giới tính.” Hephaestus cải chính, rồi lại nói: “Ngươi không thích người như vậy sao?” “Không phải.” Lý Du lắc đầu, “Ta tôn trọng lựa chọn riêng của mỗi người, chỉ là lần đầu nhìn thấy nên có hơi ngạc nhiên thôi.” “Chuyện thường thôi mà.” Sư Nhất Đồng nói. Khi nhìn thấy Taylor đến, tiểu thư Windsor và Bernard lập tức đứng lên, vẻ mặt cung kính. Sau đó họ lại nhìn người đang cắm đầu ăn uống say sưa ở bên cạnh là Sergey. Bernard nhắc nhở: “Taylor đến rồi, cậu nên đứng lên bày tỏ sự tôn trọng với ông ấy…” Đáp lại anh là một ngón tay giữa. Mặt Bernard lập tức đỏ lên, anh không ngờ Sergey lại chẳng nể mặt anh chút nào ngay trước mặt bao nhiêu nhân viên công ty. Nhưng ai cũng là thành viên hội đồng quản trị cả, Bernard cũng chẳng làm gì được Sergey. Cuối cùng, anh ta đành làm như không thấy gì, quay lại ân cần kéo ghế cho người đến sau cùng là Taylor. “Bernard, ngươi tới muộn.” Taylor không hề nói cảm ơn, chỉ tự nhiên ngồi vào chiếc ghế mà người Gallic kia kéo ra cho mình, sau đó mới mở miệng. Mặt Bernard biến sắc, nhưng lần này anh không hề dùng cái cớ đi dạo cảnh điểm quên thời gian nào nữa để qua chuyện, mà cúi đầu đứng ở một bên như đứa trẻ bị làm sai. “Thôi bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn gì, lần sau đừng đến trễ như vậy nữa.” Taylor nói xong lại nhìn sang tiểu thư Windsor, hòa nhã nói: “Mọi người ngồi xuống đi.” Hai người lúc này mới ngồi xuống. Taylor lại nhìn về phía Tần tiên sinh: “Bây giờ niên hội tiến hành tới đâu rồi?” “Vừa kết thúc vòng rút thăm thứ nhất.” Tần tiên sinh đáp: “Tiếp theo, cô định nói với mọi người vài lời chứ?” “Không cần, ông là chủ nhà, cứ để ông nói đi.” Taylor đáp, “Đêm nay ta chỉ đến để thưởng thức món ngon phương Đông thôi.” Vừa nói nàng vừa cầm lấy khăn ăn, thắt vào cổ mình. “Vậy sao, nghe nói cô trước giờ ở Hokkaido, lẽ nào cô vẫn chưa ngán món Sashimi ở đó à?” Sergey, người nãy giờ không nói gì bỗng thả miếng giò trong tay xuống, mở miệng nói. “Còn ông thì sao, chắc cũng đã lâu không được ăn món bánh bao anh đào chua và món gà Kyiv rồi nhỉ.” Taylor thản nhiên nói. “Có ý tứ đấy… Thật sự là có ý tứ đấy.” Trong mắt Sergey lóe lên một tia sắc bén, nhưng chưa đợi anh nói thêm, đã bị Tần tiên sinh cắt ngang: “Các vị, ta cần nhắc nhở các người, chúng ta bây giờ đang tham gia niên hội của công ty, mặc kệ các người có ân oán gì trong quá khứ thì cũng xin kiềm chế trước mặt nhân viên chúng ta, đừng gây ra trò cười nữa.” “Chờ một chút,” Bernard nhíu mày, “Vừa rồi ông nói “gây ra trò cười nữa” là có ý gì… Lẽ nào chúng ta đã từng gây ra chuyện cười gì rồi à?” “Việc này không quan trọng, nhanh ăn gì đó đi rồi vào giai đoạn tiếp theo.” Tần tiên sinh thúc giục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận