Làm Công Tiên Tri

Chương 344: Trong xe vàng

Chương 344: Trong xe vàng Herodotos cũng không có giải thích cặn kẽ ý tứ, chỉ ra hiệu cho Clara đuổi theo hắn.
Mà người đàn ông cao lớn, toàn thân mặc khôi giáp đen đã từng đưa tiểu thị nữ đến miếu Alberto, lại một lần nữa xuất hiện bên ngoài miếu. Như một bóng ma.
Nhưng lần này hắn không đi một mình, theo sau hắn còn có hơn bốn mươi kỵ binh mặc đồ giống hắn, cùng một chiếc xe ngựa trông không có gì đặc biệt.
Người đàn ông cao lớn đến trước mặt Herodotos, giọng trầm thấp nói, "Thưa đại nhân, người đã đến đủ, ngoại trừ Kim Đồng, từ giữa trưa trở đi không ai thấy hắn nữa."
Herodotos nhíu mày, "Ngươi có liên lạc với hắn chưa?"
"Ta đã cho người đặt ký hiệu ở nhiều nơi trong thành, nhưng không ai hồi âm, có cần để hai người ở lại chờ hắn không?"
"Không cần, không cần, chúng ta vốn không có nhiều người ở lại trong thành, không thể vì hắn mà chia thêm người, đừng để ý đến hắn, ra khỏi thành thôi."
Nói xong, Herodotos dùng tay ra dấu mời Clara.
Tiểu thị nữ vẫn đang tiêu hóa chuyện vừa xảy ra, mọi chuyện quá đột ngột. Đêm nay khi ra ngoài, nàng còn tưởng Herodotos tìm nàng là vì trận đại chiến ngày mai, muốn nàng giúp liên lạc với Pythia để quân đội được chúc phúc.
Nhưng không ngờ Herodotos hoàn toàn không có ý định tham chiến mà định bỏ trốn trước khi Martina đến… Clara đương nhiên không muốn đi cùng Herodotos. Không phải nàng quá lưu luyến Đa Lân thành, ngược lại dù đi đâu, nàng cũng sẽ bị Herodotos giam lỏng, mất tự do. Quan trọng là các thí nghiệm trong tay nàng đã dùng gần hết.
Những thứ còn lại thì vật liệu quá hiếm, hoặc hiệu quả không tốt, quan trọng nhất là yêu cầu của Herodotos ngày càng cao.
Hôm nay tiểu thị nữ đã liều mình vượt qua một cửa ải khó, nhưng nếu lần sau Herodotos nhất định đòi nghe giọng của Pythia, thì Clara chỉ có nước luống cuống.
Nên nàng thà tiếp tục ở lại trong thành, dù bây giờ Đa Lân thành đã biến thành địa ngục.
"Sao vậy, còn vấn đề gì sao?" Thấy tiểu thị nữ chậm chạp không chịu nhấc chân, Herodotos hỏi.
"Ta... Ta phải về chỗ ở trước, y phục, khăn tay và đồ đạc của ta đều ở đó cả."
"Không cần lo, ta đã cho người chuẩn bị đầy đủ đồ dùng hàng ngày khi đi đường rồi."
"Ruby… Còn Ruby nữa, nàng là bạn ta, ta không thể bỏ mặc nàng được."
"Đừng lo, không ai biết nàng có quan hệ với chúng ta, ở đây nàng sẽ an toàn, ma ma Nirma sẽ chăm sóc nàng, nếu ngươi thích nàng, có thể đón nàng khi chúng ta ổn định." Herodotos nói.
Giọng hắn có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Mà Clara cũng không tìm được lý do nào khác thích hợp hơn, nên chỉ đành bất đắc dĩ bước lên xe.
Sau đó Herodotos cũng vào xe, ngồi đối diện Clara.
Khoảng hơn hai mươi kỵ binh mặc giáp đen dẫn đầu mở đường, những người còn lại thì bao quanh xe ngựa, im lặng đi ra ngoài thành.
Xuống khỏi sườn núi, tiếng rên rỉ và kêu than thảm thiết càng trở nên rõ ràng, trong không khí còn thoảng mùi máu tươi.
Đây là lần đầu tiên Clara chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, một tay nắm chặt váy mình.
Ngược lại, Herodotos lại rất bình tĩnh, còn lấy ra giấy da dê, tiếp tục tính toán.
Trong lúc đó, có mấy lần tiếng động vang lên rất gần, ngoài xe có người cầu cứu họ, nhưng rất nhanh tiếng cầu cứu im bặt.
Xe ngựa vẫn đi tiếp, không hề giảm tốc độ.
Tiểu thị nữ ban đầu tưởng những người cầu cứu bị đuổi đi, nhưng nàng hiểu rằng những người tuyệt vọng như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội cuối cùng để sống sót.
Đáp án cuối cùng làm nàng lạnh run.
"Dưới chỗ ngồi của ngươi có tấm thảm, nếu lạnh có thể đắp vào." Herodotos không ngẩng đầu lên nói.
Mặc dù bây giờ Đa Lân thành đang loạn cả lên, nhưng đoạn đường này lại không ai đến gây sự với xe ngựa.
Dù sao đám kỵ binh giáp đen kia nhìn rất đáng sợ, có những mục tiêu dễ xơi hơn nhiều, chẳng cần gì phải đụng vào cọng rơm cứng này.
Thấy sắp đến cửa thành, ngay cả Herodotos cũng bắt đầu thả lỏng.
Ngay lúc này, dị biến đột ngột xảy ra!
Trong không khí vang lên tiếng xé gió của tên nỏ, sau đó là tiếng ngựa hí và tiếng người ngã ngựa, lẫn lộn cùng nhau nghe rất hỗn loạn.
"Cẩn thận! Có người tập kích!" Người đàn ông cao lớn dẫn đầu hô lớn, mặc dù có đồng đội bị thương, nhưng giọng hắn không hề hoảng hốt.
Vì hắn thấy rõ những kẻ đánh lén từ hai bên đường, số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng mười người, hơn nữa hầu hết đều đã bắn hết tên.
Mục tiêu bọn chúng nhắm đến phần lớn là ngựa, độ chính xác đáng kinh ngạc, tám mũi tên không sót mũi nào!
Nhưng vì đoàn người của Herodotos di chuyển không nhanh nên người bị ngã ngựa cũng không bị thương quá nặng, sau khi đứng dậy không cần người đàn ông cao lớn phân phó, lập tức lao về phía những kẻ đánh lén kia.
Những người còn lại thì tiếp tục bảo vệ xung quanh xe ngựa, tạo thành một lớp khiên vững chắc, đề phòng có mũi tên nào bắn lén vào trong xe.
Chẳng bao lâu sau, đội kỵ binh Vệ Giáo đã giao chiến với đám đánh lén.
Người đàn ông cao lớn nhìn một hồi, phát hiện sức chiến đấu của bọn này rất mạnh, ngang ngửa các chiến binh tinh nhuệ của gia tộc lớn, dù phần nhiều là chiếm tiện nghi vũ khí trang bị.
Việc chúng cầm chân được một số lượng kỵ binh Vệ Giáo tương đương mà không hề sụp đổ, đã rất lợi hại rồi.
Những kẻ này rõ ràng không phải lính mới, nhưng số lượng vẫn quá ít.
Nếu không phải bảo vệ Herodotos trong xe ngựa, kỵ binh Vệ Giáo có thể toàn lực tấn công, chẳng mấy chốc có thể kết thúc trận chiến, nhưng ngay cả khi chỉ xuất động một phần tư lực lượng thì kết quả cũng không còn gì phải nghi ngờ.
Đúng lúc người đàn ông cao lớn đang nghĩ vậy, thì lại nghe thấy một tiếng hét, "Trên xe có vàng! Đầy một xe vàng!!!"
Sau đó là hơn mười giọng đồng thanh hét lên, "Có vàng! Trên xe có vàng!"
Lúc này không sao, nhưng lập tức đã hấp dẫn đám lính mới đang bận cướp bóc xung quanh đến, miệng vẫn la hét, "Vàng, vàng ở đâu?"
"Trong xe ngựa! Toàn là vàng! Có quý tộc muốn chạy trốn trước khi chiến tranh xảy ra, toàn bộ tài sản của chúng ở trong chiếc xe ngựa đó!"
Herodotos nghe vậy mặt mày tái mét, mà hắn lại không có cách nào lộ diện để giải thích.
Mặc dù hắn là người chỉ huy lính mới trên danh nghĩa, nếu để đám người kia phát hiện hắn bỏ rơi bọn chúng mà trốn ra khỏi thành, e rằng hắn còn không xong nữa.
Vì thế, hắn chỉ có thể ra lệnh cho đội kỵ binh Vệ Giáo, "Giết ra ngoài!"
Vậy là hơn ba mươi kỵ binh còn lại, không quan tâm đến các đồng đội vẫn đang giao tranh với bọn đánh lén nữa, thúc ngựa che chắn xe ngựa tiếp tục tiến về phía cửa thành.
"Không xong, bọn chúng muốn mang vàng chạy trốn!" Trong đám đông lại có người hét lên, thế là đám lính mới mới đến bắt đầu liều mạng đuổi theo.
Nhưng cuối cùng chúng cũng chỉ có hai chân, sao có thể chạy nhanh bằng bốn chân ngựa, trừ phi...
Người đàn ông cao lớn nhìn những chiếc gai nhọn trên đất, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chỉ trong một thoáng, có đến bảy tám con ngựa giật mình, hất văng kỵ sĩ xuống, rồi chạy mất dạng, những con ngựa còn lại thì không dám tiến lên nữa.
Đồng thời, đám lính mới từ sau cũng đuổi theo, số lượng ngày càng đông.
Vì lòng tham trước vàng bạc, dường như bọn chúng đã quên mất sự khác biệt về vũ khí và bản lĩnh với đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận