Làm Công Tiên Tri

Chương 155: Rất tốt, đây là ta muốn đáp án

Chương 155: Rất tốt, đây là đáp án ta muốn.
Lính đánh thuê nổi giận nắm chặt vũ khí trong tay. Khoảng cách giữa hai bên hiện tại chỉ còn không đến hai bước, cộng thêm việc tay hắn đang giơ lên, chỉ cần hắn ra tay, quả cầu sắt có gai nhọn sẽ lập tức bay đến đầu tên đang ăn nói càn rỡ kia! Sau một khắc, tên khốn khiếp xem thường hắn kia sẽ ngã xuống vũng máu, hối hận về những gì mình đã làm.
Ngay trước một khắc định ra tay, tên lính đánh thuê cầm vụt lại chần chừ. Rõ ràng người trước mặt không hề làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, giống như bị thú dữ theo dõi vậy!
Lính đánh thuê cầm vụt không cho rằng mình giống như Jude nói chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ, dựa vào giọng lớn và vẻ mặt hung ác để hù dọa người nhu nhược. Thực tế, tay hắn đã dính máu tươi của đồng loại, hơn nữa còn không ít. Chính vì vậy, hắn có thể cảm nhận trước được nguy hiểm sắp tới! Lính đánh thuê cầm vụt không nói được tại sao, hắn có một dự cảm mãnh liệt rằng, nếu hắn thực sự vung vụt, thứ chờ đợi hắn chỉ có cái chết. Vì vậy hắn mới chần chừ.
Trong mắt người ngoài, họ chỉ thấy tên lính đánh thuê kia hung hăng xông tới trước mặt Jude, nhưng sau đó động tác của hắn lại như dừng lại, vẫn duy trì dáng vẻ giương nanh múa vuốt mà chậm chạp không ra tay. Điều này hoàn toàn thể hiện đúng nhận xét trước đó của Jude về hắn.
Tên lính đánh thuê cầm vụt cứ thế đứng tại chỗ, mặt đỏ như gan heo. Kết quả Jude lại chẳng thèm nhìn hắn, quay sang người lính đánh thuê nhỏ con chìa tay ra, người này cũng có sắc mặt khó coi không kém, như thể không hiểu nổi vì sao đồng đội của mình lại sợ hãi như vậy, mà cuối cùng lại rút lui. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lấy từ người ra ba đồng kim Cohen, lặng lẽ đặt vào tay Jude.
Jude nhận lấy tiền, ước lượng hai lần, rồi cười toe toét: "Đi đi, hai người các ngươi có thể cút rồi!" Nói xong, hắn nhìn về những người khác trong đội: "Còn ai muốn rời đi không?"
"..........." Không ai trả lời.
Tên lính đánh thuê nhỏ con biến sắc mặt vài lần, cuối cùng không nói gì, lôi kéo tên đồng bọn đang xấu hổ vô cùng trở về chỗ nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt của hắn không rời khỏi người đàn ông mang vết sẹo đáng sợ trên mặt, con mắt liên tục đảo nhanh như chớp, không biết đang nghĩ gì.
Sau bữa tối, trừ người gác đêm, đa số mọi người đều bắt chước dáng vẻ của ba người thằn lằn, tìm dây leo xung quanh để nghỉ ngơi. Tuy ngủ trên cành cây có nguy cơ rơi xuống, nhưng so với việc nằm trên mặt đất nơi có nhiều côn trùng độc thì nguy hiểm này không đáng kể, nên nhớ ban đêm là lúc đầm lầy náo nhiệt nhất. Hơn nữa, nếu có người ngủ không thật, họ có thể buộc mình vào cành cây.
Hôm nay sau nửa đêm đến phiên người lính đánh thuê nhỏ con và đồng bọn của hắn trực đêm. Hai người bị người thay ca đánh thức, rồi đi đến bên đống lửa. Họ ngồi một lát, kiên nhẫn chờ hai người gác đêm trước đó đã ngủ say, mới liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy. Họ đi về phía gốc cây nơi Jude đang ngủ. Cả hai cố gắng đi thật nhẹ, nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì Hắc Mỹ Nhân trên cây đã phát hiện ra, trong mắt nó tràn đầy vẻ cảnh giác.
Thấy hai người vẫn tiếp tục đến gần, đại hắc cẩu nhe răng ra, như muốn nhảy xuống tấn công. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay lớn từ phía sau duỗi ra, xoa đầu nó, cơ bắp căng cứng của Hắc Mỹ Nhân lúc này mới dần dần thả lỏng.
"Không sao đâu, buổi chiều hai kẻ nhát gan kia ngồi đó còn không dám động thủ, bây giờ cũng không có lý gì đột nhiên lại có dũng khí cả!" Giọng Jude thong thả vang lên, "Nói đi, các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Bị gọi thẳng là đồ nhát gan, mặt của lính đánh thuê nhỏ con và đồng bọn đều tỏ ra vô cùng xấu hổ. Nhưng họ cũng đang băn khoăn làm cách nào để đánh thức Jude mà không kinh động người khác. Thấy đối phương đã tự tỉnh, coi như đã tiết kiệm được chút công sức.
Người lính đánh thuê nhỏ con bước lên trước, hạ giọng nói: "Thực ra là chuyện lúc chiều, chúng ta không muốn tiếp tục thám hiểm nữa, định quay về."
"Vậy các ngươi cứ việc đi thôi, chân ở trên người các ngươi, ta cũng không cản." Jude thản nhiên nói.
Tên lính đánh thuê cầm vụt xen vào: "Nhưng không có người dẫn đường, chúng ta căn bản không thể thoát khỏi đầm lầy này."
"Vậy thì không liên quan đến ta, những người khác còn có việc chính phải làm, không rảnh để lo cho các ngươi." Jude nói xong rồi lại nằm xuống.
Nhưng hai người dưới gốc cây vẫn không chịu đi. Tên lính đánh thuê nhỏ con tiếp tục: "Trước đây ở Trà Bôi bảo, ta đã nghe một chuyện, trước chúng ta đã có một đội tiến vào đầm lầy này rồi, hơn nữa đội đó là những chiến binh tinh nhuệ của gia tộc Arias, nghe nói còn có kỵ sĩ dẫn đầu. Nhưng mà ta nghe nói kết quả của bọn họ không được tốt lắm...."
Jude từ trên cây ngồi dậy, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, "Ngươi muốn nói gì?"
Lính đánh thuê nhỏ con hít một hơi thật sâu: "Gia tộc Arias luôn giấu giếm không nói con quái vật trong đầm lầy kia là gì, nhưng những ngày này chúng ta cũng lần lượt tìm thấy dấu vết hoạt động của nó. Cho dù nó là cái gì đi chăng nữa, nhìn từ dấu chân thì thấy nó rất lớn, và lực phá hoại rất kinh khủng."
"Thực tế trong đội có không ít người hối hận khi nhận nhiệm vụ này, không chỉ có hai chúng ta, chỉ là đa số mọi người vẫn chưa rõ ràng về mức độ nguy hiểm của con vật kia, vì vậy còn đang do dự. Nhưng nếu ta kể lại cho bọn họ về tình cảnh của đội kia..."
Lần này đến lượt Jude im lặng, một lúc sau mới nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn gì?"
"Một người có thể dẫn bọn ta rời khỏi đây."
"Còn có một khoản phí bịt miệng." Tên lính đánh thuê cầm vụt bổ sung.
"Các ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi đồng kim."
"Các ngươi đánh giá ta cao quá rồi, toàn bộ gia sản của ta gộp lại cũng chỉ có ba đồng kim, vẫn là vừa mới nhận được từ chỗ các ngươi đó."
"Vậy thì con chó kia đưa cho chúng ta đi."
"Xin lỗi? Ngươi vừa nói gì vậy, ta không nghe rõ."
"Ta nói vậy đưa con chó của ngươi cho chúng ta đi, nó nhìn oai phong lắm, đưa đến Hắc Thạch thành chắc có người bỏ tiền ra mua nó, bán thế nào cũng được mười đồng kim đấy."
"Ít nhất mười lăm đồng, mà nếu tìm được người giàu trong nghề hẳn là sẽ trả nhiều hơn nữa." Lính đánh thuê nhỏ con bình luận.
"Thú vị." Jude động đậy vai, "Ta chỉ còn một vấn đề, chuyện này ngoài các ngươi ra còn ai biết không? Làm sao ta đảm bảo sau khi tiễn các ngươi đi rồi, sẽ không có người khác nhảy ra uy hiếp ta, dù sao, ta cũng chỉ có một con chó thôi."
"Không có ai khác biết cả." Lính đánh thuê nhỏ con nói, "Tiễn chúng ta đi rồi ngươi không cần lo lắng về chuyện này nữa."
"Rất tốt, đây chính là đáp án ta muốn." Jude nói xong rút chiến phủ bên hông ra, từ trên cây nhảy xuống, một búa chém vào đầu tên lính đánh thuê cầm vụt.
Chiến phủ trực tiếp bổ toạc hộp sọ của hắn, hơn một nửa còn cắm vào trong đầu, đủ thấy một búa này lực mạnh đến mức nào! Sau đó tên mặt sẹo lại quay sang người lính đánh thuê nhỏ con đang trợn mắt há mồm cười, "Các ngươi không nên cõng những người khác đến tìm ta, lại càng không nên mơ cướp con chó của ta."
Người lính đánh thuê nhỏ con giật mình, cuối cùng hoàn hồn, định thừa lúc chiến phủ của Jude bị kẹt ở đỉnh đầu đồng bạn mà hét to lên để đánh thức những người khác. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy một bóng đen đột ngột lao ra từ trong bóng tối, cắn thẳng vào cổ họng của hắn!
Người lính đánh thuê nhỏ con chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn một hồi, lại muốn mở miệng nhưng một chữ cũng không nói được, dây thanh của hắn đã bị con đại hắc cẩu xé rách. Mà lúc này Jude cũng rút chiến phủ ra, lau óc dính trên đó, rồi cất lại vào bên hông như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận