Làm Công Tiên Tri

Chương 441: Màu đen Magotan

Chiếc xe Magotan màu đen vào khoảng thời gian còn hai tháng nữa là đại hội luận võ bắt đầu đã xuất phát từ Lục Dã, tiến về con đường đến Vương Đô. Lý Du cùng nàng đi chung, nhưng không còn giống trước đây là nửa đêm xuất hiện, thường là ngày hôm đó trời sáng rồi mới lộ diện. Dù sao hoàn cảnh dừng chân bên ngoài không tốt bằng Lục Dã, vì trên đường đi thỉnh thoảng phải ngủ ngoài trời hoang dã, Lý Du liền không muốn tự mình làm khổ mình. Mà bên Song Hưu giáo phụ trách dẫn đội cũng là người quen cũ của Thỏ tiểu thư, hiện giờ là Phó đoàn trưởng Hắc Khuyển Vệ, Jude. Ngoài ra Lý Du còn mang theo một vài tu sĩ trẻ tuổi và cả tử tù. Tử tù đương nhiên là để dự bị cho nghi thức triệu hồi anh linh, dù Lý Du ra ngoài nhưng công việc này vẫn không ngừng lại. Dù sao người chết không chờ đợi, một khi quá ba ngày, linh hồn sẽ không thể vào [Chuyển Sinh Linh] được nữa. Còn về những tu sĩ kia, nữ lãnh chúa ban đầu còn tưởng Lý Du định để họ đến Vương Đô truyền giáo, nhưng về sau phát hiện cứ đi một đoạn đường, tới một trấn nhỏ lớn nào đó, Lý Du liền nhét một người vào đó. Anh ta đưa cho họ một túi tiền, kèm theo sạc dự phòng, tấm pin mặt trời và một máy thu phát vô tuyến. Song Hưu giáo bắt nguồn từ Lục Dã, vẫn luôn phát triển tại Lục Dã, ở bên ngoài Lục Dã thì hoặc bị Ngân Nguyệt giáo hội chiếm hết, hoặc là có giáo phái khác. Lý Du cũng không trông chờ sẽ đánh bại tất cả ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng phải thu thập được chút thông tin tình báo của đối thủ. Là một người hiện đại, không ai hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức hơn anh. Trước kia nơi cung cấp thông tin cho Lý Du về cơ bản đều là nhờ vào Thỏ tiểu thư. Nhất là sau khi bà cô Irea, Ona, rời khỏi Trà Bôi bảo, đến thành Nham Tuyết định cư thì gia tộc Arias có được nhiều thông tin hơn. Nhưng vẫn chưa đủ. Huống hồ dù dùng bồ câu đưa thư, vẫn cần một ngày mới tới nơi, mà bồ câu đưa tin trên đường còn có nguy cơ bị lạc hoặc bị chặn lại. Trước đó Lý Du từng đặt máy vô tuyến ở Lục Dã và khu vực phía bắc thuộc Song Hưu giáo. Sau đó, trong chiến dịch giải cứu Clara, họ lại dùng sóng vô tuyến, thông qua máy sóng ngắn để giữ liên lạc. Sau khi chiến dịch đó thành công, Lý Du chính thức đưa ra dự án dùng vô tuyến điện, lập mạng lưới tình báo, bây giờ nhân lúc đến Vương Đô thì vừa hay bắt đầu thực thi. Như vậy, Song Hưu giáo không chỉ có thể nắm bắt động tĩnh ở Tây Cảnh, mà còn có thể biết ngay những việc lớn xảy ra trong vương quốc. Ngoài ra, trên đường đi cũng không cắt đứt liên lạc với Lục Dã, nếu bên kia xảy ra chuyện khẩn cấp gì, Irea và Lý Du cũng có thể xử lý kịp thời. Khuyết điểm duy nhất là chi phí hơi cao. Pin và tấm năng lượng mặt trời thì dễ kiếm, máy sóng ngắn cơ bản cũng hơn nghìn, ngoài ra còn phải thuê ba người mới đến, dù tiền lương, bảo hiểm, công quỹ của họ do công ty chịu. Nhưng các chi phí phát sinh trong lúc điều tra vẫn phải làm thủ tục ở bộ phận tài chính, tính toán một hồi liền thấy căng thẳng. Lý Du cũng muốn sắm cho Ngưu Tiên Quý một cái máy tính tốt hơn, nhưng nhìn vào tài khoản, vẫn quyết định chọn đồ second-hand ôi thiu. Dù sao, những nhân viên mới này rất có ích cho công việc của Lý Du. Yếu tố bất ổn duy nhất là khách Hiểu Hiểu sau này cũng tỏ ra rất an phận, không những không có hành động đáng ngờ gì, mà làm việc còn liều mạng, đến nỗi Trương Diên Lâm phải nhiều lần nhắc nhở cô, phải chú ý nghỉ ngơi. Làm việc quá nhiều, quá lâu, không chỉ đè nén thời gian nghỉ ngơi, học tập và giải trí vốn thuộc về mình, mà còn gây áp lực tâm lý không cần thiết cho đồng nghiệp khác. Khách Hiểu Hiểu sau khi được khuyên nhiều lần, mới bớt cuồng tăng ca đi một chút, bắt đầu tan làm đúng giờ. Nhưng để trả nợ sớm, sau giờ tan ca cô vẫn đến chỗ khác làm thêm, chỉ vì nếu không đi làm thêm, KFC không đáp ứng. Hôm đó, Khách Hiểu Hiểu như thường lệ, 5 giờ rời khỏi ký túc xá, đi phát tờ rơi ba tiếng ở đường thương mại. Đến khi tan làm đã là 9 giờ rưỡi tối. Khách Hiểu Hiểu mua một phần mì lạnh nướng bên đường, vừa ăn vừa đi về hướng ga tàu. Vừa lúc ăn xong mì lạnh nướng, đi qua một con đường nữa là tới trạm tàu điện ngầm, thì ngay lúc này một chiếc xe Magotan màu đen lặng lẽ dừng bên cạnh cô. Khách Hiểu Hiểu lộ vẻ cảnh giác, đến khi cửa sổ xe hạ xuống, cô thấy người đàn ông mặt chữ O ở ghế lái, người đó chỉ tay vào chỗ ngồi trống kế bên. Khách Hiểu Hiểu có chút do dự, còn người đàn ông kia thì không giục, chiếc xe Magotan cứ thế dừng ở bên đường, mặc kệ xe phía sau bấm còi thế nào cũng không nhúc nhích. Khách Hiểu Hiểu cuối cùng vẫn kéo cửa xe ra, ngồi vào, đang muốn lên tiếng. Người đàn ông kia lại làm một dấu im lặng, đồng thời nói, "Điện thoại." Khách Hiểu Hiểu làm theo, lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho người đàn ông. Anh ta lấy điện thoại xuống, móc từ ngăn chứa đồ ra một cây tăm, cắm vào khe cắm thẻ, khẽ bật ra, lấy thẻ điện thoại ra, rồi ném điện thoại của Khách Hiểu Hiểu vào thùng rác bên đường. Khách Hiểu Hiểu thấy thế liền muốn xuống xe, đi nhặt lại điện thoại của mình, nhưng người đàn ông lúc này đã nổ máy xe, đồng thời giải thích. "Đối thủ lần này của chúng ta rất lợi hại, nhất định phải vô cùng cẩn thận, đừng lo, tôi sẽ bồi cho cô một cái điện thoại mới." "Hàn đội, rốt cuộc anh có ý gì?" Khách Hiểu Hiểu trầm giọng nói. "Nói đơn giản, là tôi lo có người nghe lén cuộc nói chuyện của tôi qua điện thoại, dù gì cô cũng coi như hacker, cái đạo lý đơn giản này không cần tôi phải giải thích thêm chứ?" Người đàn ông mặt chữ O nói. "Tôi không hỏi cái này, mà là vì sao anh lại tìm tôi?" "Đương nhiên là vì tôi cần sự giúp đỡ của cô rồi." "Tôi đã giúp anh đi dò xét công ty kia rồi, coi như trả xong ân tình anh thiếu tôi, hơn nữa anh cũng không nói thật với tôi, công ty kia căn bản không phải vấn đề ở thuế má, đúng không?" "Không sai, thực tế là tất cả tài liệu tra được bề ngoài đều cho thấy công ty đó rất trong sạch, bên phía cảnh sát không tìm thấy đầu mối có giá trị nào, nên tôi mới tìm cô hỗ trợ." "Đúng rồi, lần trước cô đi có phát hiện gì không?" "Không có." Khách Hiểu Hiểu lắc đầu, ngừng một lát cô lại nói thêm, "Hơn nữa tôi cảm thấy ngay từ đầu họ đã biết tôi đến đó để làm gì, cái cô HR kia, tôi không thích cô ta, cô ta nhìn tôi như đang ngắm mấy con cá cảnh nhiệt đới trong bể cá vậy." Sau khi nói xong Khách Hiểu Hiểu lại quay đầu nhìn người đàn ông mặt chữ O đang lái xe, trên mặt anh ta lại không hề tỏ ra bất kỳ sự bất ngờ nào. Khách Hiểu Hiểu đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp đó nghĩ tới điều gì, không khỏi tức giận, "anh chỉ đang lợi dụng tôi để thu hút sự chú ý của họ, ngay từ đầu đã biết tôi đến đó cũng chẳng có thu hoạch gì phải không?!" "Đừng lo, tôi đã phái người ngầm đảm bảo an toàn cho cô, đáng tiếc là đối diện so với tưởng tượng của tôi còn có thể giữ bình tĩnh, biết rõ cô bị người sai khiến thế mà vẫn án binh bất động, không những vậy, lại còn để cô qua được bài kiểm tra, trở thành nhân viên công ty." "Thật là làm người ta nổi giận a!" Người đàn ông mặt chữ O một tay cầm lái, một tay rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng. "Lâu rồi không gặp kẻ nào phách lối như vậy, thật chẳng khác nào nói ta đã mở cửa ra rồi, mời ngươi cứ tự nhiên vào mà xem vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận