Làm Công Tiên Tri

Chương 488: Chúng ta lại gặp mặt

Thomas ra tay trong nháy mắt thật ra có chút hối hận. Nhưng người đã bị hắn ném ra ngoài, nữ thích khách đập vào tường, phát ra tiếng kêu đau, vết thương sau lưng lại nứt toác ra, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Thỏ tiểu thư lo lắng nàng ta lại giở trò cũ, thấy vậy cũng không tới gần, ngược lại lùi lại hai bước, trong miệng còn nói, "Ngươi xem ta đã nói gì rồi, vẫn là phải trói nàng lại a." Thomas tiến lên kiểm tra, thấy người kia trên giường trong lỗ mũi còn có hơi thở, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. "Ta để người đi lấy dây thừng." "Để ta đi, tiện thể gọi Hưu Sĩ tới để xử lý vết thương cho nàng." Nữ lãnh chúa nhìn một lúc cũng không biết bắt đầu thẩm vấn thế nào, lắc đầu rồi rời khỏi phòng. Lúc xuống lầu nàng gặp Cát Lập Bằng, người này đang ngồi xổm ở cửa quán trọ, nhìn ra đường một cách xuất thần. Irea luôn tràn đầy tò mò với Tòng Giả vừa được Lý Du triệu hồi này, đáng tiếc hai bên ngôn ngữ bất đồng, rất khó giao tiếp. Hơn nữa ngày thường Cát Lập Bằng phần lớn đều đợi một mình, vùi đầu với mấy công cụ của hắn, trên đường đi đều gõ gõ đập đập. Nữ lãnh chúa đã đi tham quan vài lần nơi Cát Lập Bằng làm việc, thấy thợ rèn dùng lò và ống thổi, còn có một vài công cụ mà thợ mộc hay dùng, Lý Du còn đặc biệt mang từ Thần Quốc về một số đồ chơi kỳ quái mà thiếu nữ không biết công dụng cụ thể. Những thứ này phải dùng đến ba xe bò mới chở hết, ngoài ra mỗi lần Lý Du đến đều sẽ sai người đi mua sắm nguyên liệu, và những nguyên liệu này cuối cùng đều đưa đến chỗ của Cát Lập Bằng. Nhưng đã qua một thời gian dài như vậy, Irea cũng không thấy Cát Lập Bằng gõ ra được thứ gì thành hình cả. Mà sáng nay hắn dứt khoát không gõ nữa, cũng không biết có phải là dự định từ bỏ không. "Sớm." Thiếu nữ chào hỏi Cát Lập Bằng. Cát Lập Bằng nghe vậy quay đầu lại, cũng đáp, "Sớm." Đây là số ít tiếng Bratis thông dụng mà hắn học được trong thời gian này, ngoài ra Cát Lập Bằng còn biết nói ăn cơm, ngủ, xuất phát, đi vệ sinh, dừng lại, tốt….…. Toàn bộ đều là những từ đơn giản, đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cơ bản nhất. Hắn biết câu đầy đủ duy nhất là, "Ta là người nước ngoài, nghe không hiểu ngươi đang nói gì." Tương tự như khách du lịch nước ngoài đến Trung Quốc vào những năm 90. Irea nhìn Cát Lập Bằng đã loay hoay hơn một tháng, mà vẫn không gõ ra được một món đồ nào ra hồn, nghĩ đến việc mình sắp tham gia đại hội luận võ, không khỏi nảy sinh một loại cảm giác đồng bệnh tương liên giữa học sinh kém và học sinh kém. Thế là an ủi Cát Lập Bằng, "Đừng nản chí, luôn có cách mà." Cát Lập Bằng nghe vậy cười với nàng, vừa chỉ vào tai mình, nói ra câu kinh điển, "Ta là người nước ngoài, nghe không hiểu ngươi đang nói gì." "Ta biết, ách….…. Ta chỉ là, định, đừng để ở trong lòng." Thỏ tiểu thư xua tay, "Ta phái người đi mua chút đồ ăn ngon cho hai ta đi, ăn xong tâm tình chắc là sẽ tốt hơn một chút." Vừa nói nàng còn vừa làm động tác ăn cơm. Cát Lập Bằng vẻ mặt hơi nghi hoặc một chút, bởi vì bây giờ còn chưa đến giờ cơm. Nữ lãnh chúa đang định giải thích thì thấy một người quen ở ngoài cửa. "Chúng ta lại gặp mặt, tước sĩ Irea. Nếu lúc trước cô chịu tiếp thu đề nghị của ta, thì đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ." Geoff có chút hả hê nói. "Ta mà nghe theo 'đề nghị' của ngươi thì thật sự là cả người lẫn của đều mất." Thỏ tiểu thư liếc mắt, "Ngươi mà tới tìm gây sự thì có hơi muộn rồi đó." "Ta có nghe về chuyện xảy ra hôm qua và hôm trước, nói sao đây, mấy cậu ấm nhà kỵ sĩ hoàng gia làm việc từ trước đến nay đều rất bốc đồng, nhưng ta thì không, ta chín chắn và rộng lượng hơn bọn họ nhiều." Geoff gượng gạo nở một nụ cười trên mặt, "Hơn hai tháng đã trôi qua, ta không có ý định truy cứu chuyện mạo phạm của cô với ta lúc trước nữa, hơn nữa ta còn quyết định lấy ân báo oán, giúp cô một lần." "Bớt tốn công vô ích đi, ta đã dò ra lai lịch của ngươi rồi, ngươi chỉ là kẻ dối trá, mượn oai hùm lừa gạt mà thôi." "Ta thừa nhận là trước đây ta có làm một vài chuyện không được quang minh lắm, mà vì vậy danh tiếng mới bị tổn hại, nhưng ai mà không mắc sai lầm khi còn trẻ chứ." Geoff nói. "Thật sự là, ta có chút bội phục cái mặt dày của ngươi rồi đó, dạo này ngươi nghèo đến phát điên rồi sao? Vì lần đầu gặp mặt ta đã nói rõ rồi, ngươi đừng mong lấy được dù chỉ một mẩu long huyết nào từ chỗ chúng ta." Nữ lãnh chúa ngữ khí kiên định. "Cho ta một trăm, không, năm mươi phiến long huyết, ta liền giúp ngươi giải quyết phiền toái hiện tại." Geoff không còn dài dòng nữa, đi thẳng vào vấn đề chính. "Lần này là thật, ngươi có thể trả trước cho ta một nửa tiền cọc, khi chuyện thành sẽ giao một nửa còn lại." Hắn vừa nói vừa từ ngoài khách sạn đi vào, khi đi ngang qua Cát Lập Bằng thì nhíu mày, bất quá sự chú ý của hắn rất nhanh liền quay lại Irea. "Ta vẫn thích cái vẻ đòi hỏi nhiều của ngươi hơn, lúc chúng ta mới gặp nhau ngươi đã doạ nạt ta những ba trăm phiến long huyết đó." Thỏ tiểu thư cười lạnh nói, "Để ta đoán xem, lần này ngươi lại muốn đi cầu chị gái ngươi sao?" "Không, lần này chúng ta có thể đi theo con đường của Nhị hoàng tử, trong bốn người con trai của bệ hạ, Nhị hoàng tử Claudio là người được yêu thích nhất, vì Claudio rất giống mẹ hắn, cố hoàng hậu Rosalia." "Cho nên trong tình huống bình thường chỉ cần yêu cầu của Claudio không quá bất hợp lý thì bệ hạ đều sẽ cố gắng thỏa mãn." "Ta căn bản không tin ngươi." Nữ lãnh chúa lắc đầu, "Một chữ cũng không tin." Mà Geoff dường như đã đoán được nàng sẽ nói như vậy, thế là lại lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ngực. Thỏ tiểu thư bị viên hoàng bảo thạch cỡ ngón cái trên chiếc nhẫn hấp dẫn, bất quá cũng không dừng lại quá lâu. Vì viên bảo thạch kia xét về độ lớn hay chất lượng đều không bằng những thứ Lý Du đưa cho nàng. Geoff đưa chiếc nhẫn cho Irea, đồng thời chỉ điểm, "Cô có thể xem vào mặt bên trong nhẫn." Nữ lãnh chúa theo lời nhìn thì quả nhiên ở mặt trong có một cái tên —— Claudio Vespasian. "Ta còn thực sự đánh giá thấp ngươi, gan của ngươi thật là phì, cả chữ ký của hoàng thất ngươi cũng dám làm giả." Thỏ tiểu thư chậc chậc nói. "Không, đây thực sự là nhẫn của Nhị hoàng tử." Geoff nghiêm mặt nói, "Ta mặc dù thỉnh thoảng hay nói khoác vài câu, nhưng chưa bao giờ lấy tính mạng nhỏ bé của mình ra đùa, làm giả tín vật của hoàng thất là phải chịu tội chém đầu đó, huống chi đây còn là ở Vương Đô." "Chiếc nhẫn này không đơn giản, nó luôn được Nhị hoàng tử mang theo bên người, đủ để chứng minh mối quan hệ của ta với Nhị hoàng tử không hề ít, ta chỉ cần đi cầu Nhị hoàng tử thì hắn sẽ có cách giúp cô không cần phải tham gia đại hội luận võ nữa." Mặc dù biết người trước mặt này không đáng tin, nhưng Irea vẫn có chút dao động. Geoff xem mặt mà nói, thừa cơ nói thêm, "Nếu cô thấy hai mươi lăm phiến vẫn là nhiều, vậy thì mười phiến thôi vậy, hơn nữa chúng ta có thể lập khế ước, ta dẫn cô tới gặp Nhị hoàng tử, nếu việc này không thành thì cô có thể tìm ta đòi lại mười phiến long huyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận