Làm Công Tiên Tri

Chương 475: Sư Tâm bảo

Chương 475: Sư Tâm bảo
Irea gọi đội trưởng bảo vệ của mình đến, tìm những người gác đêm và tuần tra bên ngoài tối hôm qua.
Nhưng không một ai từng phát hiện có bất kỳ khách không mời nào đến gần lều vải của nàng, tự nhiên cũng không ai nói được cái mộc điêu này từ đâu tới.
Một lát sau, Wilder và mấy người cũng đến.
Treger vì giải trừ nguyền rủa trên người đã đi qua không ít nơi, quen biết rất nhiều giáo phái, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra vật được điêu khắc trên mộc điêu, bật thốt lên:
"Đây là Nữ thần Sinh Mệnh Vallia."
Nữ lãnh chúa trước đó đã có một chút suy đoán, bây giờ được Treger chứng thực, nàng trầm giọng nói:
"Xem ra đây chính là món quà ra mắt mà tư tế Cornelia kia đưa cho ta."
"Đây là ta thất trách," Thomas nghiêm mặt nói, "ta sẽ tăng thêm nhân thủ để đảm bảo an toàn cho ngài, tuyệt đối không để chuyện như vậy tái diễn."
Thỏ tiểu thư khẽ gật đầu, thấy Treger có vẻ muốn nói gì đó, liền hỏi: "Ngài còn có gì muốn nói sao?"
"Tư tế Cornelia tuy không thể giống nhà tiên tri Merlin giúp ta giải trừ nguyền rủa, nhưng nàng cũng là một người thực sự có bản lĩnh, hơn nữa trong giáo hội Sinh Mệnh còn có một đám kỳ nhân dị sĩ."
"Huyết mạch của bọn họ được tư tế Cornelia kích hoạt, ẩn chứa sinh mệnh chi lực. Có thể làm được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vì vậy xin ngài cùng nhà tiên tri Merlin tuyệt đối không nên khinh địch." Treger thần sắc nghiêm túc nói.
"Ta biết, hơn nữa ta cũng đã gặp một thành viên trong bọn họ."
Nữ lãnh chúa vẫn rất coi trọng giáo hội Sinh Mệnh, dù sao chỉ một mình Greta có thể thao túng chuột cũng đã từng làm Tây Cảnh một phen đại loạn.
Mà theo như Greta nói, những người nắm giữ năng lực đặc thù trong giáo hội Sinh Mệnh không chỉ có một mình nàng.
Đúng rồi, trước đây khi chuột thiếu nữ đề cập đến một thích khách đi đường rất nhẹ, kiếm pháp rất lợi hại.
Chẳng lẽ người lẻn vào lều vải đêm qua, nhét mộc điêu dưới gối nàng chính là người đó?
Vậy nếu như lúc đó trên tay hắn không phải là mộc điêu, mà là một con d·a·o găm thì sao?
Nghĩ tới đây nữ lãnh chúa không khỏi rùng mình.
Không được, chuyện này không thể chỉ dựa vào Thomas bọn hắn, dù sao đối phương không phải người bình thường, vẫn là nên đi tìm Lý Du nghĩ biện pháp.
Lần đại hội luận võ này bọn họ còn phải ở lại trong thành vài ngày, Thỏ tiểu thư không muốn mỗi lần ngủ đều nơm nớp lo sợ.
Sau chuyện này, cả đám lại lên tinh thần hơn trên quãng đường tiếp theo.
Đặc biệt là Thomas, hắn có trách nhiệm bảo hộ an toàn cho Irea chuyến này, kết quả không ngờ còn chưa đến Vương Đô đã xảy ra sơ suất này, đội trưởng bảo vệ rất tự trách.
Hắn quyết định đích thân canh giữ bên cạnh nữ lãnh chúa, không rời nàng nửa bước.
Nhưng người thần bí nhét mộc điêu vào dưới gối nữ lãnh chúa sau đó lại không xuất hiện nữa.
Hai ngày sau, đám người cuối cùng cũng đến điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi này - Sư Tâm bảo.
Tiền thân của thành trấn này là một cứ điểm của gia tộc Vespasian, Alexandros hạ lệnh xây dựng vương thành tại nơi đây, lúc đó có không ít người phản đối.
Chủ yếu là vì nơi này bốn bề là bình nguyên, tầm nhìn rộng mở, không có hiểm trở địa thế, nếu có địch nhân tấn công, một khi ra khỏi Thung Lũng Nai, hoặc vượt qua Tam Tử Hà, liền có thể tiến quân thần tốc, thẳng đến Vương Đô.
Nhưng Nộ Sư vẫn bác bỏ mọi ý kiến phản đối, đặt Vương Đô ở đây.
Có người đoán rằng bệ hạ muốn kỷ niệm chiến thắng lớn mà ông dẫn quân giành được, cũng có người nói Alexandros thuận tiện theo dõi các chư hầu phương nam lúc đó không an phận, còn các phụ nữ thì nói là vì vương hậu không muốn rời xa cố thổ quá nhiều...
Tóm lại, Vương Đô của đế quốc đã được định vị ở đây.
Khi đó Sư Tâm bảo thực tế chỉ có kích thước chưa đến một phần mười so với bây giờ, thời Alexandros tại vị do ông không thích phô trương nên chỉ sửa chữa sơ qua tòa thành ban đầu, xây thêm một vòng tường thành bên ngoài là xong.
Là một quân vương vĩ đại nhất trong lịch sử đại lục Bratis, Nộ Sư đã dành phần lớn cuộc đời ở bên ngoài chinh chiến, đại khái cũng không quá để ý đến việc chỗ ở của mình thế nào.
Nhưng con cháu của ông rõ ràng không nghĩ vậy, sau khi Alexandros c·hết, Sư Tâm bảo đã trải qua hơn ba mươi lần xây dựng thêm lớn nhỏ.
Trong đó lần xây dựng thêm lớn nhất là dưới thời của Alexandros tằng tôn, người được gọi là bạo quân Byron Nhất Thế, hắn đã huy động hơn sáu ngàn công tượng, mất mười ba năm, không những mở rộng diện tích Sư Tâm bảo gấp năm lần so với ban đầu,
Mà còn xây cho mình một cung điện xa hoa nhất toàn đại lục, dùng vàng rải đất, lấy tường khảm đầy đá quý để chiếu sáng, vương tọa thì làm từ xương rồng và xương của một loài động vật biển khổng lồ nào đó ghép lại, cao đến ba, bốn người, trông khí thế mười phần.
Nghe nói những kẻ có quỷ trong lòng chỉ cần đứng trước vương tọa này, cũng sẽ bị dọa cho hai chân run lên, không nói được một lời.
Sau này, Byron Nhất Thế còn muốn cho tiểu nữ nhi cưng chiều nhất của mình xây một hoa viên trên không, đáng tiếc vừa mới khởi công đã bị con trai của ông ta cùng Thủ tướng và Ngự tiền hội nghị lật đổ khỏi vương vị.
Cung điện xa hoa nhất toàn đại lục đó bị dỡ bỏ hơn một nửa, gạch vàng không còn, tường đá quý cũng biến mất, chỉ có Cốt vương tọa kia là được giữ lại.
Cùng với Sư Tâm bảo được mở rộng, nó đã trở thành một trong số ít những vật có giá trị mà bạo quân để lại.
Từ tấm gương của Byron Nhất Thế, con cháu ông cũng thu liễm hơn, mặc dù việc sửa chữa và xây dựng Sư Tâm bảo vẫn không ngừng lại, nhưng đều được duy trì ở mức tương đối hạn chế.
Thêm vào đó Sư Tâm bảo nằm ở giữa bình nguyên, xét từ góc độ quân sự, nơi này đương nhiên không đủ an toàn, nhưng đường xá thông suốt tứ phía cũng thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư từ các nơi trong đế quốc đến thành thị này, giúp nơi này phát triển không ngừng với tốc độ khủng khiếp.
Hơn nữa, giờ đây Sư Tâm bảo sau mười mấy đời người của gia tộc Vespasian liên tục kiên trì kinh doanh đã hóa thân thành một hùng thành thực thụ.
Vòng tường thành ngoài cùng được xây thống nhất bằng những tảng đá cự thạch màu trắng vận chuyển từ phương nam, điểm xuyết thêm bằng đá hồng sa, tạo nên hoa văn của hoàng thất, nơi dày nhất đạt tới con số kinh ngạc bảy mét.
Sở hữu sáu cổng thành, trên mỗi cổng đều có cổng sắt.
Hiện tại Irea đang đứng ở dưới cổng Hùng Sư, ngước đầu nhìn lên thành lâu cao ngất, không khỏi có chút thất thần.
Ferdinand đứng cạnh nàng cũng trầm mặc không nói, hai người đều lần đầu rời Tây Cảnh, thị trấn lớn nhất họ từng thấy trước khi ra đi chính là Nham Tuyết thành.
Còn trên đường đến đây, họ đi ngang qua Kim Cốc Địa, nhìn những tòa thành hoa lệ do các quý tộc ở đó xây dựng cũng phải kinh thán không thôi.
Nhưng so với hùng thành nguy nga tráng lệ trước mắt, những trấn thành kia như thôn xóm nhỏ bé không có gì khác biệt, nữ lãnh chúa thậm chí không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung nó.
Nàng và Ferdinand nhìn nhau, thấy được vẻ kinh hãi trong mắt nhau. ... Tham khảo Caernarfon một chút
Bạn cần đăng nhập để bình luận