Làm Công Tiên Tri

Chương 37: Tam nhãn thần điểu

Chương 37: Chim thần ba mắt Trước đó Lý Du hỏi Irea nàng có vật gì có thể chứng minh thân phận không. Cô rút con dao nhỏ bên hông ra, nói con dao này là di vật mẹ cô để lại, Alfred chỉ cần nhìn thấy nhất định có thể nhận ra.
Nhưng sau đó Lý Du thử thì phát hiện DJI Mini 3 Pro không mang nổi đồ vật nặng như vậy.
Cái máy bay không người lái nhỏ này bản thân nó chỉ có 249g, thêm pin vào cũng chưa tới 360g, gấp lại có thể nhẹ nhàng bỏ vào trong túi, đây cũng là lý do Lý Du chọn nó.
Bất quá, trong kế hoạch ban đầu của Lý Du, chỉ là muốn dùng nó để điều tra tình hình xung quanh tòa thành, biết rõ rốt cuộc là ai đang khống chế Trà Bôi bảo, tránh việc tự mình chui đầu vào rọ, không ngờ hôm nay nó lại biến thành công cụ vận chuyển.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Bán Kiểm ra tay, đào viên hồng ngọc khảm trên chuôi dao ra, lại phối hợp với chữ viết của Irea (dùng than củi vẽ lên một mảnh vải nhỏ).
Mới xem như truyền tin thành công ra ngoài, cùng phía đối diện ước định cẩn thận địa điểm và cách liên lạc.
Nhìn lão kỵ sĩ khẽ gật đầu, chiếc máy bay không người lái hoàn thành nhiệm vụ lại cất cánh, trở về an toàn, còn Irea ba người thì quay lại vào rừng cây, tiến hành chỉnh đốn và chuẩn bị sau cùng.
Lý Du đi đến bên con ngựa chở hai tên tù binh đi trước, kiểm tra một chút, phát hiện một trong hai người đã tắt thở, người còn lại vẫn trong trạng thái hôn mê.
Xem tình hình có vẻ là do lúc trước hắn vì muốn chắc chắn, nên đã điện giật quá nhiều lần khiến người yếu đi, mới dẫn tới một người c·h·ết, một người hôn mê sâu thảm thiết như hiện tại.
Lý Du cũng không hy vọng gì vào người đang hôn mê kia, kể từ trận chiến đêm đó đến nay đã gần ba ngày, với điều kiện chữa bệnh của đại lục Bratis thì khả năng người này có thể tỉnh lại rất thấp.
Cất máy bay không người lái đã thu gọn vào trong túi, Lý Du nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ một lát, sau đó lại quay trở về bên cạnh Thỏ tiểu thư và Bán Kiểm.
Lúc này hai người đã sắp xếp ổn thỏa những thứ cần mang theo, đồ ăn khô, xoong nồi vướng víu gì đó đều đã vứt sang một bên, chỉ mang theo những vật phẩm thiết yếu và có giá trị.
Đang chuẩn bị xuất phát, thì bất chợt bị thiếu nữ kêu dừng.
"Chờ một chút! Tiên tổ chi linh đói bụng rồi, ta phải phụng dưỡng nó trước đã."
"................"
Bán Kiểm và Lý Du cứ thế đứng bên cạnh, nhìn Thỏ tiểu thư quỳ một chân trên đất, chắp tay trước ngực, mười ngón tay đan vào nhau, thành kính cầu nguyện trong lòng, rồi cung kính ấn vào nút cho ăn trên trứng thú điện tử.
Đợi cô làm xong hết thảy, ba người một chó mới lại lên đường, thừa dịp bóng đêm sờ soạng lên tòa thành trên sườn núi.
Với mấy lần kinh nghiệm trước đó, Bán Kiểm đã cơ bản nắm rõ được lộ trình tuần tra của đám binh lính kia, và những điểm mù trong tầm mắt của chúng.
Cộng thêm sự trợ giúp của Hắc Mỹ Nhân, ba người cúi thấp người, đi một lúc rồi lại dừng, thành công tránh được hết đám địch binh ven đường, cuối cùng thuận lợi đến chân tường.
Trên tường thành Alfred luôn chú ý đến hành động của Irea và đồng bọn, thấy bọn họ đến gần cũng theo giao hẹn, hạ cái rổ đã buộc dây thừng xuống.
Nhưng vì bản thân rổ có kích thước hạn chế, khả năng chịu lực cũng có hạn, để an toàn, mỗi lần chỉ có thể chở một người.
Thỏ tiểu thư là người đầu tiên leo lên, đợi cô ngồi vững rồi, Alfred liền ra lệnh cho người kéo dây thừng, kéo vị gia chủ gia tộc Arias này lên.
Sau đó người bên trên lại thả rổ trống xuống, nhưng rổ vừa chạm đất, thì đã có một người hốt hoảng chạy đến chỗ Alfred, nói với lão kỵ sĩ: "Không xong rồi, phu nhân đang chạy về phía này!"
"Đội tuần tra?" Alfred hỏi.
"Không phải, là một đội khác, toàn người cưỡi ngựa, đoán chừng là chú ý tới động tĩnh trên tường thành nên phái người đến xem."
Phía dưới, Jude cũng phát hiện có gì đó không đúng, vì con Hắc Mỹ Nhân phụ trách canh chừng bất chợt chạy về.
Điều này có nghĩa là có địch nhân đang đến gần, nhanh hơn nhiều so với những gì hắn dự tính!
Nói cách khác, hắn và Lý Du nhiều khả năng chỉ có một người được vào lâu đài an toàn.
Người còn lại dù có ngồi vào trong giỏ cũng có xác suất rất cao sẽ bị phát hiện giữa đường, trở thành bia đỡ đạn cho người phía dưới.
Bán Kiểm đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lý Du, con ngươi đen nhánh dưới bóng đêm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, một tay của hắn cũng đã đặt lên chiếc chiến phủ bên hông.
Tuy rất xin lỗi, nhưng trong tình huống sinh tử tồn vong này thì không phải là lúc thể hiện đức tính tốt đẹp.
Dù trong lòng Jude luôn rất kiêng kị Lý Du, hắn hoàn toàn không nhìn thấu được cái gã khoác trên người bộ dị phục, tự xưng là tiên tri này, đồng thời hắn cũng từng tận mắt chứng kiến nhiều lần đối phương thi triển những thủ đoạn thần kỳ khó lường.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Jude tuyệt đối không muốn đối địch với Lý Du.
Nhưng đáng tiếc thay, tình hình hiện tại đã đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ một giây chần chừ nào cũng có thể khiến hắn mất mạng.
Lý Du cũng đang nhìn Jude, nhưng vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không hề bối rối, mở miệng nói: "Ngươi đi trước đi."
Jude biết bây giờ không phải là lúc khiêm nhường, nghe vậy gật nhẹ đầu với Lý Du, trầm giọng nói: "Ta nợ ngươi một lần."
Nói xong, hắn ôm lấy con chó mực to lớn của mình, ngồi vào trong rổ.
Thấy nguy hiểm đến gần, người bên trên cũng dồn hết sức lực, liều mạng kéo dây thừng.
Còn Bán Kiểm thì ngồi trong rổ thì để ý thấy Lý Du lấy con chim thần của hắn từ trong túi ra, dang rộng tứ chi của nó.
Không để dưới đất, mà trực tiếp nâng trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc sau, con chim thần bất động kia lại sống dậy, từ trong bóng tối mở to mắt, phát ra tiếng kêu ông ông ông.
Lý Du điều khiển DJI Mini 3 Pro bay ra, lần này hắn không để máy bay không người lái lên cao hơn trăm mét.
Mà giữ nó ở độ cao khoảng ba mét, bay về phía trước, cố gắng tạo ra tiếng động.
Chiến lược này của hắn rất nhanh có tác dụng, ánh mắt của những người cưỡi ngựa kia lập tức bị thứ khí cụ bay kia thu hút.
Bọn họ lớn đến từng này tuổi, chưa từng thấy qua loại sinh vật kỳ lạ như vậy, nó rõ ràng không có cánh mà lại bay lượn được, hơn nữa tốc độ cũng không hề chậm.
Hai con mắt dài trên vai, và phía dưới còn có một con mắt thứ ba. Con mắt này có thể linh hoạt xoay xung quanh, trông rất quỷ dị.
Chư thần ở trên kia ơi, đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?!
Tất cả mọi người sợ ngây người, lúc này bọn họ quên sạch mục đích ban đầu của mình, chỉ ngơ ngác nhìn vào cái bóng trong không trung kia.
Còn cái bóng kia thì lại đang ngắm nhìn bọn họ, xoay quanh bọn họ không ngừng, tư thế chuẩn bị tấn công.
Những người cưỡi ngựa thấy vậy không dám khinh thường, vội dừng ngựa, rút vũ khí ra, làm tư thế sẵn sàng nghênh địch.
Nhưng vừa lúc họ dàn xong đội hình thì vật kia lại đột nhiên bay vút lên, sau đó bay càng ngày càng cao, cho đến khi biến thành một chấm đen nhỏ rồi bay vào trong thành bảo.
Để lại đám người cưỡi ngựa nhìn nhau, vẫn còn đắm chìm trong sự kinh hãi trước đó, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đến khi họ cưỡi ngựa trở lại, bao vây phía dưới bức tường đá khác thì nơi đó đã không còn một bóng người, chỉ còn tiếng gió đêm thổi qua những ngọn cỏ xanh, xào xạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận