Làm Công Tiên Tri

Chương 466: Thánh Antony chi hỏa

“Ta không có ý kiến gì.” Ứng Mạn tỏ vẻ rất háo hức. Xa Hải Thâm nghe vậy lại có chút chần chừ, “Một ca khúc nếu muốn nổi tiếng, ca từ thông thường phải càng dễ hiểu càng tốt, như vậy mới dễ dàng được mọi người ghi nhớ, sau đó truyền tai nhau.” “Nhưng chúng ta đang làm đâu phải ca khúc được yêu thích theo nghĩa thông thường.” Ứng Mạn nói.
“Bản thân đề tài thời Trung Cổ đã xa lạ với cuộc sống của mọi người, rất khó tạo được sự đồng cảm nào đó, chi bằng làm thêm chút, biết đâu có thể tăng thêm lượt phát.” Xa Hải Thâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng bị thuyết phục, “Vậy cứ dùng…” “Ngôn ngữ Bratis.” Lý Du nói.
“Lại ghi chép ngôn ngữ Bratis một lần nữa.” Sau khi quyết định xong ca từ, Lý Du lại để Trương Diên Lâm đi bàn chuyện hợp tác với Ứng Mạn.
Ứng Mạn có một lượng fan nhất định, có thể giúp dẫn thêm người mới, Lý Du đương nhiên cũng không thể không trả phí cho đối phương, vẫn là phải thanh toán một ít thù lao.
Mặt khác, sau khi Lý Du nghe xong bản « a, xin hãy nhận lấy đóa hồng yêu này » của Ứng Mạn thì cũng hiểu tại sao Xa Hải Thâm lại nói giọng của người bạn học này rất đặc biệt.
Mặc dù lúc đầu nghe có thể hơi kỳ quái, nhưng quen rồi lại thấy rất cuốn, hơn nữa việc Ứng Mạn có thể có được mười mấy vạn người hâm mộ, chứng tỏ loại phong cách này vẫn có thị trường nhất định.
Lý Du cũng không mong ca khúc của hắn và video tiếp theo có thể hot đến mức bùng nổ, chỉ cần mỗi tháng có thể có thêm mấy vạn tệ vào tài khoản.
Như vậy thì cả bên Bratis, hay là bên tổ hạng mục đều sẽ có kinh phí dư dả hơn một chút.
Sau khi xử lý xong chuyện sản xuất ca khúc, Lý Du liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 9 giờ 35 phút.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, hơi vận động thân thể một chút, lại vào phòng giải khát rót cốc trà, chào hỏi Trương Hải đang ăn khoai tây chiên.
Uống xong trà, Lý Du đeo ba lô du lịch III đầy ắp lên vai, đi vào căn phòng cuối hành lang.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trong một túp lều.
Lý Du hỏi Irea đứng bên cạnh, “Tước sĩ Treger thế nào rồi?” Thỏ tiểu thư ngáp một cái, “Từ khi sáu ngày trước ngươi cử hành nghi thức cho hắn xong, vết thương mãi không khép miệng giờ đã bắt đầu chậm rãi lành lại, răng cũng không còn rụng nữa, nhưng tim vẫn sẽ quặn đau, lúc lên cơn thì thật đáng sợ.” Lý Du khẽ gật đầu, lật từ trong ba lô ra một lọ viên dầu cam chứa axit nitric, đưa cho Ruby đứng bên cạnh.
“Mang cái này đưa cho tước sĩ Treger, nói với hắn mỗi khi nguyền rủa phát tác thì ngậm một viên dưới đầu lưỡi, thần lực chứa trong đó sẽ giúp hắn bảo vệ trái tim.” Ruby cầm viên dầu cam axit nitric đi ra khỏi phòng, giọng Lý Du lại vang lên từ sau lưng nàng, “Còn nữa, đừng quên dạy hắn cách mở lọ ra.” Chờ Ruby rời đi, Lý Du lại nhìn nữ lãnh chúa, “Trong thời gian ta rời đi có chuyện gì xảy ra không?” “Ừm, ngoài việc số người đi theo phía sau ngày càng đông, thì mọi thứ đều coi như bình thường.” “Hiện tại có bao nhiêu người rồi?” “Bởi vì có người không ngừng đến rồi lại đi, nên rất khó thống kê chính xác, nhưng nếu xét về lượng bánh mì tiêu thụ, thì cũng đã gần ba ngàn người rồi.” “Cũng may có tước sĩ Treger và tước sĩ Rogers tham gia, nếu không chỉ dựa vào nhân lực của chúng ta thì chỉ riêng việc duy trì trật tự thôi cũng đã rất khó khăn.” Treger và Rogers là hai vị quý tộc mà Lý Du và những người khác đã gặp trên đường, trong đó Treger xuất thân từ gia tộc Howard, đây là một dòng họ vô cùng cổ xưa.
Đã từng có lịch sử huy hoàng, đến bây giờ ở Bắc Địa vẫn còn tầm ảnh hưởng không nhỏ.
Treger là em trai của gia chủ Nelson, tự nhận bản thân luôn bị đủ loại nguyền rủa giày vò.
Treger tin chắc rằng những nguyền rủa này là do lúc trước hắn giao chiến với một đám Người Xám Lùn thì bị một thầy phù thủy xảo trá trước khi chết gieo xuống.
Sau đó hắn liền đi khắp các nơi trong đế quốc để tìm thầy chạy chữa, tìm cách giải trừ nguyền rủa, nhưng mãi không thành, thân thể càng ngày càng suy yếu.
Nghe nói về chuyện Lý Du và giáo Song Hưu, ông ta liền dẫn người chạy đến ngay trong đêm.
Sau khi Lý Du khám bệnh một phen thì cơ bản có thể kết luận phần lớn các triệu chứng của Treger là do thói quen ăn uống kỳ quái của ông ta gây ra.
Giống như phần lớn quý tộc của đế quốc, Treger cũng không thích ăn rau quả, hơn nữa không biết có phải do một loại cảm giác ưu việt kỳ quái nào đó của gia tộc cổ xưa gây ra không.
Treger lại càng chấp hành nghiêm ngặt hơn, lại thêm việc ông ta không thích ăn các loại quả họ cam quýt, nên bị bệnh scobat dẫn đến răng lung lay, vết thương khó lành, tóc xoăn tít cũng là điều dễ hiểu.
Ngoài ra, ông ta còn bị những cơn đau thắt tim, chẳng trách Treger luôn tin rằng mình bị nguyền rủa.
Mãi đến khi gặp Lý Du, thân thể của ông ta mới bắt đầu có chuyển biến tốt, để báo đáp ân cứu mạng của Lý Du, Treger liền dẫn người tham gia vào đội ngũ của Thỏ tiểu thư giống như Wilder.
Về phần Rogers thì ông ta khá là khổ sở, gia tộc chỉ có lịch sử chưa đến hai trăm năm, là một gia tộc quý tộc nhỏ mới nổi.
Rogers chính là gia chủ của gia tộc nhỏ đó, và những chuyện ông ta gặp phải là điều giống nguyền rủa nhất mà Lý Du đã gặp trên con đường này.
Vị lãnh chúa này khi thị sát lãnh địa của mình, bỗng nhiên không có dấu hiệu gì liền nhảy những điệu nhảy điên cuồng trước mặt lãnh dân của mình.
Mặc cho người cố vấn, cùng với những người khuyên can một bên khuyên ngăn như thế nào, Rogers cũng không có bất cứ dấu hiệu nào dừng lại, ông ta nhảy từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
Mãi đến khi cạn kiệt sức lực thì mới ngã xuống đất hôn mê.
Lý Du lúc đầu còn cho rằng Rogers mắc phải bệnh múa Huntington, một loại bệnh lâm sàng hiếm gặp thường đi kèm với các điệu múa không thể khống chế.
Nhưng sau khi điều tra, Lý Du phát hiện vợ và con gái của Rogers, bao gồm cả một vài hầu gái trong lâu đài gỗ cũng đã gặp phải tình huống tương tự.
Đối với một loại bệnh hiếm gặp mà nói thì tỷ lệ mắc bệnh này không khỏi có hơi cao.
Hơn nữa, một số người trong đó còn chết ngay lập tức, còn Rogers thì tuy đã tỉnh lại, nhưng lại liên tục phải chịu đựng sự đau đớn quằn quại ở tứ chi.
Đặc biệt là khi ông ta ở trong lâu đài gỗ thì cảm giác đau đớn này càng mạnh mẽ, còn sau khi rời khỏi lâu đài thì cơn đau lại có phần giảm bớt.
Điều này khiến Rogers hiện tại không dám về nhà, mà tin đồn lâu đài gỗ bị nguyền rủa cũng lan nhanh chóng, lòng người trong lãnh địa hiện tại vô cùng hoảng loạn, không ít lãnh dân đã bỏ trốn hoặc dự định bỏ trốn.
Rogers rất tuyệt vọng về điều này, nghe nói đội ngũ của Irea muốn đi qua lãnh địa của ông ta, ông ta cố ý chờ ở giao lộ từ rất sớm để nhờ Lý Du giúp đỡ.
Nhưng lần này Lý Du cũng gặp khó khăn, hắn lật tung các sách thuốc trên tay, cũng không tìm thấy chứng bệnh tương ứng.
Mãi đến sau khi trở về, khi tiếp tục lật xem tài liệu lịch sử Trung Cổ trên tay thì một cái tên bỗng nhiên nhảy vào mắt hắn.
—— thánh Antony chi hỏa.
Thứ này đã từng được toàn bộ châu Âu công nhận là nguyền rủa hoặc sự trừng phạt của thần thánh, không có thuốc chữa, đã cướp đi sinh mạng của vô số vạn người, thậm chí nhiều hơn thế.
Cũng xuất hiện trong không ít tác phẩm hội họa nghệ thuật, đám người trong những bức họa đó có vẻ mặt đau khổ, rất nhiều người còn mất đi tứ chi, và có một số người còn xuất hiện đủ loại ảo giác đáng sợ.
Và nguyên nhân của tất cả chuyện này thực ra lại do một loại nấm gây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận