Làm Công Tiên Tri

Chương 702: Bạch nhật phi thăng

Chương 702: Bạch nhật phi thăng
Đám người sau một thoáng im lặng đã bùng nổ tiếng hoan hô vang dội hơn. Cùng lúc đó vô số âm thanh hội tụ lại một chỗ, biến thành hai chữ lặp đi lặp lại không ngừng. —— Thẩm phán! Thẩm phán! Thẩm phán!!!
Âm thanh kia càng lúc càng lớn, tựa như muốn xông phá chân trời, nghe được Gervais sắc mặt đại biến. Mà Quintus bên cạnh vẫn như cũ im lặng không nói lời nào.
“Vị phạm nhân đầu tiên của chúng ta, thẩm vấn quan thành Đa Lân, căn cứ điều tra, trong vòng nửa năm qua hắn đã thẩm vấn tổng cộng 219 người bị tình nghi là người của ‘Huyết Nguyệt hội’. “Trong đó hơn phân nửa đã c·hết trong quá trình thẩm vấn, số còn lại đến nay chỉ còn chưa đến hai mươi người.”
Một người mập mạp có vóc dáng lớn gấp đôi người bình thường bị bắt đến trước mặt Herodotos. Không đợi Herodotos mở miệng, hắn đã quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Là Shapiro b·ắ·t ta làm, là Shapiro b·ắ·t ta làm, ta cũng là tín đồ của Nữ thần Ngân Nguyệt, làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với tín đồ khác! Xin ngài, tha cho ta một m·ạ·n·g, ta biết sai rồi, ta bằng lòng vì ngài làm việc.”
“Ngươi nên cầu xin không phải ta.” Herodotos lắc đầu ôn tồn nói, “Ta không phải người thẩm phán ngươi.” Nói xong, hắn đưa mắt nhìn xuống đám người, nhìn quanh một vòng rồi mở miệng nói: “Giống như ta đã hứa trước đó, ta sẽ trả lại quyền thẩm phán hắn cho các ngươi. Các ngươi sẽ quyết định vận m·ệ·n·h của hắn, nếu như các ngươi thấy hắn vô tội, ta sẽ thả người ngay. Còn nếu các ngươi thấy hắn tội ác tày trời, cũng có thể yêu cầu ta xử tử hắn. Vì vậy, mong mọi người cẩn trọng khi sử dụng quyền lực trong tay.”
Herodotos còn chưa nói hết lời, đã có người hô lên: “Xử tử hắn, xử tử hắn, báo thù cho những người đã c·h·ế·t!” “Đúng, g·i·ế·t hắn! G·i·ế·t hắn!!! Anh trai ta đã c·h·ế·t dưới tay hắn!” Tiếng hô xử tử càng ngày càng lớn, tên thẩm vấn quan mập mạp mặt trắng bệch, cả người run lên không ngừng.
Hắn biết mình khó thoát kiếp nạn hôm nay, nhưng không muốn ngồi chờ c·h·ế·t, thế là từ dưới đất đứng lên, quay đầu chạy trốn xuống thềm đá. Nhưng Erkand bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt, rút bội k·i·ế·m bên hông, một k·i·ế·m chém đứt đầu tên thẩm vấn quan mập mạp. Cái đầu bay ra rất xa, rơi ngay bên chân Herodotos.
Nhưng Herodotos không thèm nhìn lấy một cái, mỉm cười nói: “Vị phạm nhân tiếp theo, à không, phải nói là nhóm phạm nhân tiếp theo, tàn dư của gia tộc Raimondi. “Sau khi các ngươi g·i·ế·t c·h·ế·t Shapiro, bọn chúng muốn liên hệ đội phòng thủ, bắt tất cả những người tham gia b·ạ·o l·o·ạ·n và xử tử, vậy các ngươi thấy chúng ta nên làm gì với bọn chúng bây giờ?”
Lần này đám người lên tiếng nhỏ đi rất nhiều, dù sao gia tộc Raimondi đã cai trị thành Đa Lân một thời gian rất dài, dù gia chủ Shapiro đã c·h·ế·t nhưng dư uy vẫn còn. Hơn nữa, trong số hơn bốn mươi phạm nhân bị áp giải đến lần này, còn có phụ nữ và trẻ em. Vì thế, đám người t·r·a·n·h c·ãi.
Herodotos cũng không sốt ruột, vẫn đứng yên lặng chờ đợi trên thềm đá, khoảng một khắc đồng hồ sau, mọi người mới miễn cưỡng thống nhất ý kiến. Đàn ông gia tộc Raimondi đều g·i·ế·t c·h·ế·t, phụ nữ đưa đến kỹ viện. Nhưng rất nhanh, đã có người phản đối: “Không thể để lại người sống, nhỡ đâu có ngày bọn chúng tìm đến báo thù thì sao?”
“Đúng, phải g·i·ế·t hết bọn chúng!” Có người phụ họa nói: “Khi Shapiro tra hỏi chúng ta, những người này đâu có ngăn cản hắn, chắc chắn bọn chúng đều có tội cả!” “Vậy rốt cuộc quyết định của các ngươi là gì?” Herodotos hỏi. “Giết hết, g·i·ế·t hết!!!”
“Đúng, không thể để lại mầm họa.” Trong đám đông, tiếng đòi xử tử hơn bốn mươi người này vang lên dữ dội. “Đây căn bản không phải là cái gì chính nghĩa, chỉ là một đám ác ôn c·u·ồ·n·g hoan mà thôi.” Gervais sắc mặt tái mét.
Lần này Quintus cũng không phản bác, thần sắc trên mặt trở nên có chút mờ mịt, dường như đang gặp phải vấn đề nan giải. Ngay trong lúc Gervais đang nói chuyện, hơn bốn mươi cái đầu cũng đồng loạt rơi xuống đất. M·á·u tươi bắn cả lên áo bào của Herodotos, khiến nó nhìn càng thêm đỏ rực.
“Vị phạm nhân tiếp theo, là một nhân vật lớn.” Herodotos nói: “Hắn là đại diện thành chủ thành Nham Tuyết, đến từ gia tộc Figueroa, ‘Mùa Đông Giá Lạnh’ đại nhân Gervais.” Herodotos nói tựa như đang giới thiệu một món hàng, chờ hắn dứt lời thì có người đẩy Gervais lên thềm đá.
Gervais không phản kháng, nhưng khi đi được vài bước hắn bỗng quay lại, giật lấy thanh k·i·ế·m của tên chiến sĩ phía sau lưng. Hắn dùng sức rút nó ra, giận dữ gầm lên: “Bọn bạo dân loạn đảng các ngươi, căn bản không có quyền thẩm phán ta!” Nói xong, hắn liền xông đến t·ấ·n c·ô·n·g Herodotos.
Nhưng cái chân bị thương kia đã làm chậm tốc độ của hắn, hơn nữa chứng viêm do l·ây n·h·i·ễm cũng khiến mồ hôi lạnh hắn tuôn ra, chân bước lảo đảo. Gervais chạy được hai bước, thấy đã có một đám hộ vệ vây quanh Herodotos, hắn biết mình không thể g·i·ế·t được vị đại tư tế Huyết Nguyệt hội này. Thế là, hắn xông lên phía trước chiến sĩ đang đứng gần đó, rồi thả người nhảy xuống dưới thềm đá, nhảy vào đám đông.
Gervais vung k·i·ế·m trong tay, liên tục g·i·ế·t c·h·ế·t ba người, dọa cho dân thường xung quanh chạy tứ phía, hắn thấy một tên khi thẩm phán kêu la hăng hái nhất, đang định đuổi theo, thì bước chân khựng lại. Một mũi tên bắn trúng sau lưng hắn!
Nhưng Gervais trừng đôi mắt đỏ ngầu như m·á·u, dường như không cảm thấy đau đớn, lần nữa vung k·i·ế·m g·i·ế·t c·h·ế·t thêm một người, thì mũi tên thứ hai đến, lần này cũng trúng lưng hắn. Tiếp theo là mũi tên thứ ba...
Gervais cuối cùng bị trúng tất cả sáu mũi tên mới ngã xuống trong sự không cam lòng. Herodotos nhíu mày, hắn đương nhiên thấy được Gervais căn bản là đang c·ầ·u x·i·n c·h·ế·t, không muốn giống như những người trước tiếp nhận cái gọi là thẩm phán kia. Nhưng tình hình khi ấy, nếu không bắn cung bỏ mặc Gervais tiếp tục t·à·n s·á·t tín đồ dưới thềm đá cũng không được.
Herodotos lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả như vậy. Việc này không giống với kế hoạch của hắn cho lắm, nhưng cũng không tính là sai lệch lớn, Gervais cuối cùng cũng đã c·h·ế·t. Herodotos lại đưa mắt nhìn Quintus, người kia dường như bị cái c·h·ế·t của Gervais làm xúc động, lúc này cũng đang ngẩng đầu trừng mắt nhìn Herodotos.
Nhưng vẻ mặt trong mắt hắn rất nhanh từ p·h·ẫ·n n·ộ chuyển sang kinh ngạc. Herodotos rất coi trọng Quintus, bởi vì người này không giống những tên đại tư tế mục nát sa đọa trong giáo hội Ngân Nguyệt, hắn là người có tài, và rất thành kính với tín ngưỡng Pythia. Herodotos hy vọng có thể thu phục Quintus, để hắn phục vụ cho Huyết Nguyệt hội.
Đang suy nghĩ thì Herodotos chợt cảm giác chân mình nhẹ đi, cả người bị nhấc lên bay về phía bầu trời. Đại tư tế Huyết Nguyệt hội sững sờ khoảng hai giây mới ý thức được mình bị người ta cưỡng ép. Trong lúc mọi người đang bị Gervais vùng vẫy d·ụ·c v·ọ·n·g ở dưới thềm đá thu hút ánh mắt thì một bóng đen từ phía sau, phía trên thần điện lao đến Herodotos.
Khi các hộ vệ của Herodotos ý thức được chuyện gì xảy ra, thì đại tư tế của bọn họ đã bị đạo thân ảnh kia một tay nhấc lên, xông lên trời. “Khốn kiếp! Mau thả Herodotos đại nhân xuống!” “Không được đi!!!”
Đám hộ vệ đã rút cung ra, nhắm vào đạo thân ảnh kia, nhưng vì lo ngại sẽ ngộ thương Herodotos nên không dám bắn tên. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo thân ảnh kia mang theo cánh bay càng lúc càng cao. Lúc mọi người đã hết cách, không biết đạo thân ảnh kia định mang Herodotos đi đâu, thì ai ngờ rằng người kia lại biết nghe lời, thả lỏng tay đang giữ lấy Herodotos ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận