Làm Công Tiên Tri

Chương 284: Đại nghịch bất đạo

Chương 284: Đại nghịch bất đạo
Herodotos nghe vậy hơi kinh ngạc, “Ngày đó đệ tử cũng không tham dự biểu quyết cuối cùng, chỉ là tuân theo mệnh lệnh của giáo hội làm việc.”
“Ta biết, ta biết… Trừng phạt gì gì đó chỉ là làm cho người phía dưới xem, ngươi những năm này rất cần cù, ta cùng mấy vị đại tư tế khác đều nhìn rõ, nhưng hiện tại giáo hội đang gặp phiền toái, nhất định phải có người làm ra một chút hy sinh.”
“Ý của ngài là hy vọng ta tiếp tục đứng ra gánh chịu chuyện này sao?”
“Không chỉ có ta, mấy vị tư tế khác cũng có chung ý kiến, đương nhiên, đó không phải lỗi của ngươi, chúng ta đều hiểu điều này, nhưng cục diện hiện tại chỉ có thể tạm thời làm khó ngươi, vị trí đại tư tế chúng ta sẽ giữ lại cho ngươi, sau khi tai tiếng lắng xuống, ngươi vẫn có thể quay về.”
Đại tư tế Reeves cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng rất thành khẩn, nhưng sau đó hắn lại thấy đệ tử của mình bật cười thành tiếng.
Điều này không còn nghi ngờ gì là rất vô lễ, vẻ mặt lão tư tế lộ ra vẻ không vui.
“Chuyện này có gì đáng cười sao?”
“Không có gì, ta chỉ đột nhiên nhớ đến nữ tư tế tên là Adele, lúc đó các ngươi cũng nói với nàng như thế này mà. Vậy danh dự của nàng bây giờ các ngươi đã giúp nàng khôi phục chưa?”
Vẻ mặt đại tư tế Reeves dần dần tối sầm lại, “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, chuyện lần đó chẳng phải cũng là do chủ ý ngu ngốc của ngươi, nói muốn tìm một tư tế trẻ tuổi đi so tài y thuật với Merlin, thắng thì có thể đánh vào uy tín của giáo hội Song Hưu, thua cũng không mất mát gì, vậy mà kết quả lại….”
“Ta cũng không có nói là phải dùng đến thánh quan.” Herodotos nhún vai, “là do các ngươi làm quá trớn mới bị Merlin bắt được nhược điểm.”
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được, nhưng lần đó là ta đích thân liên hệ mấy vị đại tư tế, mới bảo toàn được ngươi. Cuối cùng phải đẩy đệ tử của đại tư tế Martina ra gánh tội thay.”
Đại tư tế Reeves sắp hết kiên nhẫn, hắn cảnh cáo, “Đừng quên ai đã đưa ngươi lên vị trí này, ta có thể cho ngươi đi lên thì cũng có thể kéo ngươi xuống. Đừng tưởng rằng trở thành đại tư tế là cánh đã cứng cáp, ta đã ngồi ở vị trí này hơn trăm năm, khắp giáo hội đều là đồng minh và đệ tử của ta, kẻ nào dám đối đầu với ta đều không có kết cục tốt đẹp.”
“Cũng là do trong giáo hội toàn những người như lão sư, nên mới không đối phó được với Merlin và giáo hội Song Hưu của hắn.” Herodotos nói khẽ.
“Ngươi nói cái gì?!” Đại tư tế Reeves nghi ngờ tai mình có vấn đề, nếu không tại sao một đệ tử luôn ngoan ngoãn, dịu dàng lại dám nói với hắn những lời này.
Nhưng điều hắn không ngờ tới còn ở phía sau, những lời Herodotos nói ra còn đại nghịch bất đạo hơn.
“Lão sư và những người bạn của ngài giống như sâu mọt, bám vào cái cây to Ngân Nguyệt giáo hội này, ngày ngày bận tranh quyền đoạt lợi, ai cũng ăn no nê béo tốt, vắt óc tìm cách kiếm cho mình nhiều lợi ích hơn, mà không ai quan tâm làm sao cho cây đại thụ này tươi tốt hơn!”
“Đồ hỗn đản, ngươi dám ăn nói với lão sư như vậy!” Đại tư tế Reeves giận dữ, ông chỉ tay vào mũi Herodotos nói, “Ngươi tưởng ta không biết những hành động nhỏ của ngươi sau lưng à, kẻ thực sự tham lam không đáy là ngươi mới đúng! Ta đáng lẽ phải nghe lời của đại tư tế Martina, không nên để một kẻ mặt ngoài một kiểu, sau lưng một nẻo như ngươi trở thành đại tư tế!”
“Nhưng lão sư vẫn không thể không chọn ta phải không, bởi vì chó nghe lời như ta không dễ tìm.” Herodotos mỉm cười, “giống như những gì ta đã nói, lão sư luôn chọn lợi ích bản thân thay vì lợi ích của giáo hội.”
“Hừ, nếu chó này đã không nuôi được nữa thì ta đổi con khác cũng không sao.” Đại tư tế Reeves lạnh giọng nói.
“Đáng tiếc con chó này hiện giờ đã có răng nanh và móng vuốt của riêng mình rồi.”
“Ha ha, ngươi tưởng rằng ta không đề phòng ngươi sao, để ngươi phụ trách đội Vệ Giáo chính là chủ ý của ta, một khi đã nhúng vào bóng tối, sẽ vĩnh viễn chỉ có thể sống trong bóng đêm, người khác cũng sẽ tránh xa ngươi, ngươi làm đại tư tế bao nhiêu năm, liệu đã có bao nhiêu đồng minh, bao nhiêu người tâm phúc?”
“Ta chẳng có một đồng minh nào.” Herodotos lắc đầu.
“Vậy ngươi lấy gì để đấu với ta?” Đại tư tế Reeves cười khẩy nói.
“Đội Vệ Giáo.” Vị đại tư tế trẻ tuổi đáp, “Ta có đội Vệ Giáo.”
Nụ cười trên mặt đại tư tế Reeves cứng đờ, “Ngươi điên rồi à, đội Vệ Giáo dùng để bảo vệ giáo hội, không thể dùng để chống lại người của mình.”
“Trước đây thì không, nhưng giờ đã có thể sau khi bị ta huấn luyện.” Herodotos nói một cách thản nhiên, “chuyện này là nhờ công lao của lão sư đã đưa đội quân này cho ta.”
Dừng một chút, vị tư tế trẻ tuổi tiếp tục, “Lão sư, ngài biết vấn đề lớn nhất của những nhân vật lớn như các ngài là gì không, các người theo đuổi quyền lực, sùng bái quyền lực, đã đắm chìm trong quyền lực quá lâu, đến nỗi trong mắt chỉ còn quyền lực, các người xem quyền lực là tất cả nguồn gốc sức mạnh. Nhưng các ngươi lại không để ý đến thứ sức mạnh thuần túy nhất, cơ bản nhất —— đó chính là bạo lực. Merlin cũng sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn này, hắn vừa thành lập giáo đoàn nửa năm đã gây dựng quân đội của riêng mình, thừa nhận đi, lão sư, các người thua hắn quá xa, như thế này thì không thể nào thắng nổi giáo hội Song Hưu.”
Lão tư tế nghĩ ra điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng ông vẫn cố cãi, “Chúng ta có hàng triệu tín đồ.”
“Họ cũng có thể phản bội Pythia như gia chủ mới của gia tộc Arias để tin vào thứ bảy.”
“Vậy ngươi có thể làm gì?”
“Tổ chức quân đội của riêng mình, một đội quân thực sự, chứ không dựa vào mấy lãnh chúa quý tộc gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ có như vậy mới có thể thắng được Merlin và giáo hội Song Hưu của hắn.” Herodotos thành khẩn nói.
“Ngươi sẽ hủy hoại giáo hội Ngân Nguyệt! Ngươi nghĩ rằng chúng ta dựa vào cái gì mà đứng vững ở đây hơn một nghìn năm? Không thành lập quân đội là lời hứa của chúng ta với các gia tộc lớn ở Tây Cảnh, cũng là nền tảng để chúng ta đứng vững.” Đại tư tế Reeves lớn tiếng nói.
“Xưa khác nay khác, giờ đây thư của chúng ta đã lan rộng khắp Tây Cảnh, có tới hơn một triệu tín đồ, cho dù các quý tộc có bất mãn với chúng ta cũng không thể liên kết với nhau để thảo phạt chúng ta. Hơn nữa... Chẳng phải chúng ta bây giờ đã có sẵn lý do rồi sao?”
Lão tư tế trừng lớn mắt, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc, “Herodotos, ngươi… Ngươi tên hỗn đản này! Chẳng lẽ ngươi cố ý, cố ý để giáo hội liên tục bẽ mặt, mất hết thể diện ở Lục Dã, ngươi... ngươi thật to gan, sao lại dám làm như vậy?!”
“Đã đến lúc phải thay đổi.” Vị tư tế trẻ tuổi trầm giọng nói, “Ta nhận được thần dụ từ nữ thần, nàng rất đau lòng cho tình cảnh giáo hội hiện giờ, nên đã ra lệnh cho ta đến cứu vớt mọi người, dọn sạch đám sâu mọt trên cây, để thần thụ một lần nữa tỏa sáng, đây là sứ mệnh nàng giao phó cho ta.”
Nói xong, Herodotos hít sâu một hơi rồi rút con dao nhỏ bên hông ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận