Làm Công Tiên Tri

Chương 567: Durham thỉnh cầu

Chương 567: Durham thỉnh cầu
Việc Durham bị đưa đến Hồng Nham đảo không biết đến khi nào mới xong, Lý Du đã hứa với nữ lãnh chúa ngày mai sẽ rời khỏi Sư Tâm bảo, chắc chắn không thể đợi lâu như vậy được.
Cho nên kế hoạch ban đầu cũng không ổn thỏa, chỉ có thể mạo hiểm một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là Durham phải đồng ý bị cướp đi.
Mà đưa ra quyết định này với Durham cũng không hề dễ dàng, bởi vì lần đi này, tước vị và danh tiếng của hắn coi như không giữ được.
Chuyện này đối với rất nhiều quý tộc còn đáng sợ hơn cả cái c·hết, đừng nói còn có thể liên lụy đến cả gia tộc của hắn.
Durham suy nghĩ đặc biệt lâu, cho đến khi hắn nhớ lại câu nói trước đó của Lý Du, nếu hắn cứ vậy đi Hồng Nham đảo, về sau sẽ không còn ai thực sự truy tìm chân hung s·át h·ại Edward II nữa.
Với sự hiểu biết của Durham về đám quý tộc như Garth và Vương Đô, bọn chúng chắc chắn sẽ đẩy ra một kẻ xui xẻo để gánh hết tội danh.
Như vậy, sự việc xem như đã được giải quyết một cách viên mãn.
Nghĩ đến đây, Durham cuối cùng cũng quyết tâm, hạ giọng nói, "người của ngươi nếu cứu ta từ tay Hắc Tâm Joniel, vậy sau đó chúng ta rời Vương Đô thế nào?"
"Điểm này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nhớ kỹ đến lúc đó đừng phản kháng là được." Lý Du nói.
"Phản kháng?" Durham có chút không hiểu.
Lý Du kiên nhẫn giải thích, "ta chắc chắn không thể để người ta cứu ngươi đi dễ dàng như vậy, như vậy không chỉ danh vọng của ngươi sẽ bị hủy sạch, mà ta cũng sẽ bị người hoài nghi.
"Dù sao trước đó ta đã từng mời người cầu tình cho ngươi, còn tìm người mang thánh khí của Song Hưu giáo đến cho ngươi, cho nên tiếp theo chúng ta cần phải diễn một màn kịch, đưa ngươi ‘g·iết c·hết’.
"Nếu mang đi chỉ là t·h·i t·hể, những phiền toái phía trên liền không còn, người ta chỉ có thể nghĩ kẻ c·ướp người của ngươi là có t·h·ù oán với ngươi, g·iết c·hết ngươi còn chưa đủ, mà còn muốn cướp cả t·h·i t·hể đi.
"Hơn nữa điều này cũng có thể bảo toàn được thanh danh của ngươi, giảm thiểu ảnh hưởng đến gia tộc ngươi, chỉ có một cái giá lớn đó là sau này ngươi phải đổi tên và thân phận mà s·in·h s·ố·n·g.
"Lục Dã cách xa Vương Đô, ở đó ngươi cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra."
Durham suy nghĩ rồi nói, "ta có thể đi th·e·o ngươi, thậm chí có thể gia nhập Song Hưu giáo, tin vào thần minh phía sau ngươi, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ngươi phải cho phép ta tiếp tục điều tra về c·ái c·h·ế·t của Edward II, tìm ra hung thủ thật sự, đồng thời thả ta về Vương Đô vào thời điểm thích hợp để báo th·ù cho Edward II, nếu có thể, ta còn hi vọng ngươi có thể giúp ta một chút khi cần."
"Không vấn đề." Lý Du không hề do dự mà đồng ý.
Vì hắn biết đây là lý do lớn nhất để Durham chấp nhận từ bỏ tất cả để theo hắn về Tây Cảnh.
Lý Du sau khi nói chuyện với Durham xong lại đi tìm Cát Lập Bằng, nhờ hắn đêm nay làm giúp một hung khí để “g·iết c·hết” Durham.
Sau đó lại tranh thủ rời Sư Tâm bảo trước khi trời tối.
Vì đêm nay Lý Du sẽ lại quay về một vị diện khác, hắn cần phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cần thiết trước khi đi.
....
Sáng sớm hôm sau, Durham quả nhiên được lính canh nhà lao báo là sắp bị giải ra ngoài hành hình.
Địa điểm hành hình là quảng trường Quạ Đen.
Nơi đó cũng là chỗ phạm nhân trong Vương Đô, nhất là các quý tộc phạm tội bị chém đầu.
Lính canh khi báo tin này cho người đàn ông bị giam trong ngục, muốn thấy trên mặt hắn vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Nhưng khiến hắn thất vọng là biểu hiện của Durham không thay đổi nhiều, trông vẫn bình tĩnh như thường.
Lính canh không khỏi có chút mất hứng, “yên tâm đi, ngươi không c·hết được, bệ hạ nể tình gia tộc Betak có công với đế quốc nhiều năm, chỉ thi hành hình phạt bằng roi, sẽ không lấy tính m·ạ·ng của ngươi.
"Nhưng [đao phủ] là đại nhân Hắc Tâm Joniel, chắc là ngươi sẽ khổ sở đấy.”
Lính canh có chút hả hê trên nỗi đau của người khác, nhưng Durham vẫn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng dậy khỏi phòng giam, đi theo lính canh ra ngoài.
Hắn biết lý do Garth đặt địa điểm hành hình ở quảng trường Quạ Đen, vì nơi đó thường có rất nhiều người nhàn rỗi chờ xem cảnh đầu người rơi xuống đất.
Garth dù không có ý định thực sự g·iết hắn, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội nào để l·à·m n·h·ụ·c hắn.
Là một quý tộc, bị lột trần, bị quất roi trước đám đông, có thể nói đã vứt bỏ hết tôn nghiêm của quý tộc.
Durham hiện giờ chỉ may mắn là vợ con mình không ở Vương Đô, không cần phải chứng kiến cảnh t·à·n k·h·ố·c này, và sau này… cũng có thể xảy ra chuyện “tồi tệ” hơn.
Nếu không, trước Ngự lâm thị vệ trưởng đã hoài nghi không biết mình có diễn tiếp theo kế hoạch được không.
Ra khỏi nhà tù, Durham cảm nhận được ánh nắng đã lâu không thấy chiếu lên người mình. Mà không biết từ đâu có tin tức, thế mà có vài người còn chạy tới bên ngoài nhà giam để xem cảnh hắn chật vật.
Còn có mấy kẻ vừa đi vừa lẩm bẩm, tựa hồ rất bất bình vì việc Durham xúc phạm hoàng đế.
Durham cũng chẳng quan tâm đến bọn chúng, chỉ híp mắt nhìn chiếc xe tù bên ngoài.
“Ta đi bộ cũng được.”
“Không được, chiếc xe tù này do chính đại nhân Joniel tìm cho ngươi.” Lính canh áp giải hắn nói, "ngươi không có quyền chọn, nhất định phải ngồi xe này đi."
Durham nghe vậy không tranh cãi nữa, im lặng lên xe tù.
Sau đó hắn phát hiện xe tù không hề đi về quảng trường Quạ Đen, nó chạy vòng vòng vài vòng trong thành, hơn nữa còn đi rất chậm.
Mãi đến gần giữa trưa mới tới điểm dừng cuối.
Và một người mặc áo choàng đen, mũi dài tai nhỏ đang chờ hắn ở đó.
“Thị vệ trưởng Durham, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Người đó nhếch miệng, để lộ một hàm răng vàng, “à, xin lỗi, ngươi nhìn trí nhớ của ta này, ngài giờ không còn là thị vệ trưởng nữa rồi.”
Durham cũng nhướng mày, “Hắc Tâm Joniel?”
“Không ngờ một nhân vật nhỏ bé như ta lại có danh tiếng đến vậy, ngài vậy mà cũng từng nghe đến.” Hắc Tâm Joniel trông có vẻ rất vui vẻ.
Durham nói, “thanh danh của ngươi cũng không nhỏ, thậm chí còn truyền đến Vương Đô, chỉ có điều đều là những tin đồn không mấy tốt đẹp.”
"Ừm, ta không được thân thiện với kẻ thù, chắc bệ hạ cũng vì điểm này mà phái ta đến hành hình ngài, nhưng xin ngài đừng hiểu lầm, ta không có thù hằn gì với ngài.
"Ít nhất là trước khi hành hình thì chưa." Joniel cười nói, "nhưng về sau, có thể ngài sẽ hận ta đấy.”
"Đừng phí lời," Durham không hề nao núng nói, "nhanh chóng đ·ộ·n·g t·h·ủ đi, bệ hạ chắc còn đang đợi ngươi về báo cáo nữa.”
"Được thôi, sảng k·h·o·ái thật, vậy ta sẽ không khách khí nữa, ta sẽ chiêu đãi ngài thật tốt, tước sĩ Durham, ta còn đặc biệt đặt riêng một chiếc roi da cho ngài."
Joniel vừa nói vừa sai người lấy ra một chiếc roi da bò thô cỡ ba ngón tay, sau đó còn nhúng nó vào một thùng gỗ chứa nước muối.
Hắn bắt Durham quỳ xuống đất trước mặt đám đông, còn mình thì đứng sau lưng Durham.
Nhổ nước miếng vào tay, thử roi, rồi mạnh tay vung roi xuống.
Sau một tiếng nổ lớn "bốp" vang lên!
Làn da của vị cựu Ngự lâm thị vệ trưởng lập tức bị roi quất hằn lên một vết đỏ đáng sợ, da thịt vì chịu lực đ·ậ·p mạnh mà rách toạc, m·á·u tươi từ vết t·h·ư·ơ·n·g trào ra.
Nhưng Durham chỉ khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận