Làm Công Tiên Tri

Chương 323: Reeves đại tư tế di sản

Chương 323: Di sản của đại tư tế Reeves
Herodotos không phải không cảm nhận được sự bất mãn của những người xung quanh, hắn chỉ là không quan tâm. Hắn thậm chí còn từ chối lời mời ăn trưa cùng Ed tước sĩ, người sau là gia chủ gia tộc Raimondi, chủ nhân thành Đa Lân. Mặc dù trên mặt không tỏ thái độ gì, nhưng ngầm lại luôn là người ủng hộ đắc lực của Herodotos. Đại tư tế Martina từ đầu đến cuối đều không tin tưởng đại tư tế Kirkuon, kế hoạch của nàng sở dĩ bại lộ, không thể không rời khỏi thành Đa Lân, trên thực tế là do bị Ed tước sĩ bán đứng. Đại tư tế Martina mong muốn mượn sức mạnh của gia tộc Raimondi để đối kháng đội Vệ Giáo trong tay Herodotos. Nhưng không ngờ Ed tước sĩ vừa mới đáp ứng, chân sau đã đem chuyện này nói cho Herodotos. Nếu như không có người thần bí giúp đại tư tế Martina trong lúc nguy cấp, lúc này nàng có lẽ đã cùng đại tư tế Hesiodos trở thành tù nhân. Bất quá, Herodotos hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh để đi trấn an đồng minh quan trọng của mình. Hắn cuối cùng quyết định đến thành Thiết Giác một chuyến, tự mình gặp mặt thị nữ bên cạnh Merlin. Trước khi đi, hắn tìm đến Kim Đồng, muốn Kim Đồng phụ trách dẫn người theo dõi những đối tượng trọng điểm trong thành, nếu mục tiêu có hành động khác thường thì bắt lại trước, lúc cần thiết có thể trực tiếp g·iết người. Về sau, Herodotos tuyên bố với bên ngoài rằng mình cảm nhận được nữ thần triệu hoán, muốn ra khỏi thành tìm kiếm chìa khóa chiến thắng trận chiến sắp tới. Kết quả, hắn còn chưa dứt lời thì đám người trong thành càng thêm bất an khi nghe được tin đó. Bởi vì Herodotos trước kia không cảm nhận được nữ thần triệu hoán, muộn cũng không cảm nhận được nữ thần triệu hoán, hết lần này tới lần khác lại cảm nhận được nữ thần triệu hoán ngay khi đại quân sắp đến, còn chạy ra khỏi thành, hành động này nhìn kiểu gì cũng giống như thấy tình thế không ổn nên định trước bỏ chạy. Nhất là sau khi đã thấy đám ô hợp ngoài thành, càng ngày càng có nhiều người trong thành không đánh giá cao trận chiến sắp tới. Ed tước sĩ nghe được tin tức này liền không ăn cơm nữa, trực tiếp ngồi xe ngựa chạy đến nơi ở của Herodotos, sau đó phát hiện trước cửa đã đứng rất nhiều người, tất cả đều mắt lớn trừng mắt nhỏ. Hỏi lại hộ vệ ngoài cửa thì mới biết Herodotos đã rời khỏi thành Đa Lân, khiến cho rất nhiều người bao gồm Ed tước sĩ tức giận đến bật cười. Còn Herodotos thì mang theo bốn kỵ binh đội Vệ Giáo đi cả ngày lẫn đêm, chỉ mất hai ngày rưỡi đã đến thành Thiết Giác. Đến khi sắp tới ngoài thành, hai con ngựa thậm chí đã mệt đến ngã gục chết, dù kỵ binh đội Vệ Giáo người nào người nấy đều dáng người cường tráng, kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, cũng lộ vẻ mệt mỏi. Ngược lại, Herodotos, một người bình thường, dù cũng đầy bụi đất, nhưng dường như càng chạy càng hăng hái, ánh mắt sáng ngời. Hắn vào thành rồi đi thẳng đến quán rượu Phôi Tì Khí, đầu tiên là rửa mặt, sau đó tùy tiện ăn vài miếng bánh mì đen lót dạ, chờ chiếc xe ngựa có khắc chữ thập trên súng lục xuất hiện, liền lập tức lên xe. Trên xe hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chờ xe ngựa dừng lại thì Herodotos cũng mở mắt. Nơi hắn dùng để giấu Clara vốn thuộc về sư phụ của hắn, đại tư tế Reeves, là một thương gia giàu có đã lặng lẽ đưa cho đại tư tế Reeves để chứng minh lòng thành kính đối với nữ thần. Mà Reeves cũng có qua có lại, để con gái vị thương gia kia trở thành tư tế sau ba năm. Là đệ tử được đại tư tế Reeves coi trọng nhất, Herodotos đã không nhớ rõ đã gặp bao nhiêu chuyện tương tự như vậy, rất nhiều việc vẫn do hắn phụ trách xử lý. Bởi vì có quá nhiều bí mật dinh thự, đại tư tế Reeves thậm chí còn quên mất tòa nhà này trong thành Thiết Giác, ngược lại trong nhiều năm như vậy, hắn chưa từng đến đây lần nào. Nói ra thì Herodotos hoàn toàn chính xác muốn cảm tạ đại tư tế Reeves, không chỉ vì Reeves là sư phụ của hắn, đưa hắn lên vị trí đại tư tế, để hắn phụ trách quản lý đội Vệ Giáo. Hơn nữa, sau khi đại tư tế Reeves c·hết, Herodotos còn tiếp nhận phần lớn di sản Reeves để lại. Những di sản này không chỉ là khối tài sản kếch xù mà còn có thế lực mà Reeves đã dày công xây dựng gần trăm năm cùng các loại tin tức đã thu thập được. Sở dĩ Herodotos có thể đi cùng chiến tuyến với Ed tước sĩ, khiến cho Ed tước sĩ đứng về phía mình trong cuộc tranh đấu với đại tư tế Martina, cũng là vì hắn biết rõ điều mà Ed tước sĩ thực sự mong muốn là gì. Cũng chính là dựa vào di sản Reeves để lại, hắn mới sớm biết rõ ai là người có thể lôi k·é·o, ai là người có thể đe dọa và ai là người dù thế nào cũng không khuất phục trong hội nghị bảy người, bởi vậy mới có thể nhanh chóng nắm quyền kiểm soát thượng tầng giáo hội. Tóm lại, trong lòng Herodotos tràn đầy lòng biết ơn đối với sư phụ, tính toán sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ tổ chức một tang lễ thật long trọng để bù đắp cho sư phụ. Hắn vừa nghĩ vừa bước xuống xe ngựa, ma ma Nirma đã sớm chờ sẵn ở tiền viện, nhìn thấy Herodotos thì hướng hắn thi lễ. Herodotos cũng nhẹ gật đầu với nàng, hỏi: “Đứa bé kia đâu?” “Vẫn đang thêu hoa trong phòng, Ruby đang ở bên cạnh trông chừng.” Ma ma Nirma nói: “Ta bây giờ sẽ đi gọi nó ra.” Herodotos phất tay, “Không cần, bà dẫn đường đi, ta sẽ trực tiếp đi tìm nó.” Đi vài bước, Herodotos lại dừng lại, chỉ vào chữ Hán trên một thân cây bên cạnh nói: “Thần Văn trên đó cũng là đứa bé đó khắc à.” “Không sai, ngài đã dặn, chỉ cần không ra khỏi cửa, không tiếp xúc với người bên ngoài, nó muốn làm gì thì chúng ta cũng không ngăn cản, nên tôi đã mặc cho nó khắc những đồ án báng bổ như thế này.” “Không chỉ vậy, nó còn thêu những hình tương tự trên khăn tay, quần áo, thậm chí cả ga trải giường, và gọi đó là dị thần bẩn thỉu của nó.” “Vậy thì sao, có chuyện gì đáng chú ý đã xảy ra không?” “Cho đến nay thì không, mọi thứ vẫn giống như bình thường, xem ra dị thần của nó cũng e ngại ngài và Pythia.” Nghe Nirma ma ma nói vậy, Herodotos không những không thấy vui mừng mà ngược lại có chút thất vọng. Sau đó, hắn đi đến bên ngoài phòng của Clara, nghe được tiếng cười của các thiếu nữ vọng ra từ bên trong. Herodotos đưa tay gõ cửa. Tiếng cười bên trong im bặt, lát sau giọng Ruby vang lên: “Bên ngoài là Nirma ma ma sao?” “Các ngươi đang nói chuyện gì mà có vẻ thú vị vậy?” Herodotos lên tiếng. Trong phòng, Ruby nghe thấy giọng hắn, vẻ mặt thoáng biến đổi, không dám thất lễ, vội vàng mở cửa ngay. Sau đó nàng muốn hành lễ thì bị Herodotos ngăn lại. Ruby lùi lại hai bước, nhường đường để Herodotos từ bên ngoài vào trong, sau đó cởi áo choàng cho Herodotos. Herodotos xoay nhẹ cổ tay, nói với Ruby: “Đi đi, cô có thể đi rồi.” Nghe vậy, Ruby chần chờ một lát, dường như có chút không yên tâm về Clara trong phòng, nhưng đối diện với ánh mắt của Herodotos, trong lòng nàng không khỏi r·u·ng động. Mặc dù Herodotos đang mỉm cười, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống. Ruby không dám giở trò gì, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận