Làm Công Tiên Tri

Chương 249: Bầy cừu non đi lạc

Chương 249: Bầy cừu non đi lạc Lý Du hôm nay đang truyền giáo tại trang trại cá nhân của cô Thỏ, trong đám người đến nghe giảng, Lý Du còn thấy một người quen cũ, đó là thầy giáo dạy tiếng phổ thông Anton.
Anton cao gần hai mét, cùng với đôi sừng hươu đầy nhánh trên đầu, khiến hắn rất dễ thấy giữa đám đông.
Hai người dạo này gặp mặt không ít, Lý Du liếc mắt đã thấy hắn, còn gật đầu nhẹ chào.
Nhưng thầy giáo tiếng phổ thông lại không để ý đến Lý Du, cũng không thể nói là không để ý, dù hắn không đáp lại, nhưng lúc này đang trừng một đôi mắt toằn vằn tia máu, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Du, trông như thể sắp xông lên chém người đến nơi.
Lý Du cũng không để bụng, bắt đầu truyền bá tín ngưỡng Thứ Bảy.
“…...Nghỉ ngơi, là quyền lợi cơ bản nhất mà ta chủ giao phó cho mỗi tín đồ, nó đáng được bảo vệ, không ai được tước đoạt nó bằng bất cứ lý do gì, phàm những ai gia nhập Song Hưu giáo, cứ năm ngày lao động thì cần nghỉ ngơi hai ngày.
Các ngươi hãy sử dụng hai ngày này để phục hồi sức lực đã tiêu hao, xoa dịu mệt mỏi tinh thần, để bản thân được vui vẻ, nuôi dưỡng sở thích, hoặc đơn giản chỉ là không làm gì cả...…” Lý Du vừa dứt lời, thấy có người giơ tay, thế là chỉ vào người đó, người nọ hỏi: “Nhưng vào mùa thu hoạch lúa mạch chúng ta không thể nghỉ được, nếu không lúa sẽ rụng hết xuống đất, hơn nữa nếu gặp mưa to sẽ còn bị mốc.” “Vấn đề của ngươi đã được đề cập trong giới luật rồi, khi gặp tình huống đặc biệt thì có thể xin nghỉ phép.” Lý Du nói: “Không chỉ khi mùa màng bận rộn, mà còn khi gặp tai họa, hoặc chiến tranh, những tình huống đặc biệt như vậy đều có thể lùi thời gian nghỉ lại, nhưng nguyên tắc là phải nghỉ bù xong trong vòng một năm.” “Hoang đường!” Một giọng nói không hòa hợp đột ngột vang lên.
Người nói chính là thầy giáo tiếng phổ thông Anton, hắn hét lớn: “Người sinh ra là để lao động, chỉ có người siêng năng mới có được chỗ ở, nộp thuế thuê ruộng, tích trữ lương thực, nuôi sống bản thân, cưới được vợ, để dòng dõi của mình được kéo dài, còn kẻ lười biếng chỉ có thể lấy trời đất làm chiếu, đói một bữa no một bữa, cuối cùng chết cô độc thê thảm!” Hắn đã nhận được sự đồng tình của không ít nông dân, vì cuộc sống của họ vốn là như vậy, và những gì họ thấy xung quanh cũng chỉ có vậy.
Lý Du vẫn bình tĩnh nói: “Ta không phủ nhận ý nghĩa của sự chăm chỉ, nhưng ta cũng không cho rằng một tuần nghỉ hai ngày là lười biếng, các ngươi vẫn còn năm ngày để làm việc, hơn nữa Thứ Bảy cũng hiểu sự gian khổ của các ngươi khi mưu sinh, vì vậy mà ban cho các ngươi công cụ canh tác mới cùng phương pháp trồng trọt, để đất đai của các ngươi có thể sinh ra nhiều thu hoạch hơn trước kia.
Ta có thể cam đoan với các ngươi, dù làm năm nghỉ hai, các ngươi vẫn có thể giàu có hơn bây giờ.” “Vậy tại sao chúng ta không dùng hai ngày còn lại để canh tác luôn?” Lại có người hỏi: “Như thế chẳng phải chúng ta có thể thu hoạch được nhiều lương thực hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, cưới được vợ xinh đẹp hơn, và có thể sinh thêm nhiều con hơn, ta không sợ mệt cũng không sợ khổ.” Những câu hỏi tương tự thế này Lý Du đã nghe không ít lần khi đi truyền giáo, những người hiện đại, nhất là người sống ở thành phố có lẽ sẽ không thể hiểu được kiểu tinh thần làm đến chết mới thôi như trâu già này.
Đó là bởi vì vị trí, hoàn cảnh và nhu cầu của hai bên khác nhau.
Đa số người thành thị chỉ cần có tay có chân, đồng thời không có bệnh tật hay gánh nặng gia đình gì, thì cơ bản không cần quá lo lắng về chuyện sinh tồn, cũng không có ý muốn sinh sôi mãnh liệt, tỷ lệ sinh sản mấy năm gần đây liên tục tụt dốc.
Nhưng đối với nông dân trên mảnh đại lục này mà nói, sinh tồn là việc quan trọng nhất của họ, còn sinh sôi, càng sinh được nhiều càng tốt, lại gần như là mục tiêu duy nhất trong cuộc đời họ, cho nên họ có khuynh hướng tận dụng hết thời gian nhàn rỗi của mình để làm việc.
Thực ra trong xã hội hiện đại cũng có một vài ví dụ tương tự, ví dụ như một ngôi làng bán thận ở Nepal, hầu hết đàn ông ở đó đều có vết sẹo, bán một quả thận có thể kiếm đủ tiền để mua nhà cưới vợ, đối với người dân bản địa đó là một món hời.
Nếu như trên đại lục Bratis cũng có thể bán thận, có kỹ thuật và thị trường đó, Lý Du tin rằng chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều người động lòng.
Và muốn thay đổi quan niệm như vậy cũng không dễ, ngoài việc phải đảm bảo cho đa số mọi người đủ ăn ra, còn cần thời gian để quá độ, thói quen một khi đã hình thành thì rất khó thay đổi.
Nhưng với Lý Du thì có một cách giải quyết đơn giản hơn, hắn nói thẳng: “Đây là phúc lợi mà Thứ Bảy ban cho các ngươi, không được tham lam, nếu không nó ban cho các ngươi cái gì cũng có thể cướp đi.” Đã không thể ngăn chặn được dân làng bán thận (bán thời gian nhàn rỗi) từ góc độ kinh tế, thì có thể dùng tôn giáo để cấm.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải có một giáo đoàn đủ mạnh.
Quả nhiên dân làng nghe vậy đều không dám lên tiếng nữa, chỉ có Anton vẫn ra sức la hét: “Đừng tin hắn, chúng ta đều tắm mình trong ánh hào quang của nữ thần Ngân Nguyệt, là con của nàng, mỗi lần bội thu đều là phước lành của nữ thần, nếu mất đi sự phù hộ của nữ thần thì đại địa sẽ không thể nào sinh trưởng ra quả ngọt nữa!” Lý Du còn chưa lên tiếng thì một hộ vệ của gia tộc Arias ở bên cạnh đã không nhịn được, hỏi Lý Du: “Tiên tri Merlin, có cần ta bắt cái tên gây rối này lại không?” “Không cần, trong một câu chuyện đặc sắc thì phải có vai phản diện chứ, cứ để hắn la lên đi, bây giờ hắn hăng hái bao nhiêu thì đến khi vụ thu hoạch đầu tiên đến, sắc mặt hắn sẽ khó coi bấy nhiêu.” Thực tế ở đây không ít người đã thấy hơi mệt mỏi với gã to xác cứ gào thét một mình, luôn đối đầu với Lý Du này.
Dù sao thì tài ăn nói của thầy giáo tiếng phổ thông cũng chỉ có thế, lật đi lật lại chỉ có vài câu đó.
Trong những lần giao đấu với Lý Du, hắn gần như chưa bao giờ chiếm được chút lợi thế nào, lần nào cũng bị bẽ mặt, nhưng hắn cứ thất bại rồi lại xông lên, rất có dáng vẻ bất khuất.
Lý Du đến đâu truyền giáo là hắn bám theo đến đó, như một miếng cao dán da chó, xem chừng là định dùng cách đó để cản trở sự mở rộng của Song Hưu giáo.
Dù hiệu quả quá nhỏ, nhưng Anton lại rất nhập tâm, cả người luôn duy trì trạng thái hưng phấn, cổ họng gần như khản đặc, môi cũng nổi da, vậy mà hắn vẫn không có ý muốn nghỉ ngơi.
“Kẻ phản bội Pythia sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, mau quay đầu lại đi, bầy cừu non lạc lối! Nếu không thì lời nguyền sẽ ập xuống đầu các ngươi đấy!” Thầy giáo tiếng phổ thông đang nói thì thấy một Hắc Khuyển Vệ binh chạy về phía này.
Vệ binh nọ chạy một mạch đến trước mặt Lý Du mới dừng lại, sau đó ghé tai Lý Du nói gì đó.
Anton cũng muốn nghe thử nhưng không chen qua được.
Rồi hắn chỉ thấy Lý Du ngẩng đầu lên nói: “Được rồi, buổi truyền giáo hôm nay kết thúc tại đây, nếu mọi người còn có gì muốn tìm hiểu thêm thì có thể đi hỏi các tu sĩ của giáo đoàn.” Giác quan thứ sáu của Anton mách bảo có chuyện gì đó xảy ra rồi, thầy giáo tiếng phổ thông không biết có phải Lý Du lại giở trò gì nhằm vào giáo hội Ngân Nguyệt không, nhìn theo bóng lưng Lý Du rời đi, hắn cắn răng một cái, vẫn quyết định đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận