Làm Công Tiên Tri

Chương 160: Giới thứ nhất Văn Minh cúp

Trên mặt đất lồi lõm, một người thằn lằn đang sải bước lao về phía khung gỗ nhỏ, tay phải của hắn vẫn đang vỗ một quả bóng rổ. Nhưng rất nhanh, từ phía bên cạnh liền xuất hiện một người phòng thủ! Hai người đều không hề giảm tốc, khoảnh khắc tiếp theo cơ thể của họ va vào nhau, cơ bắp và cơ bắp kề sát, phát ra tiếng "bịch" trầm đục! Người thằn lằn tấn công lùi lại hai bước, bóng rổ trong tay cũng bị chấn rơi mất. Còn người chặn đường dù cũng bị đụng bay ra ngoài, nhưng chỉ lùi một bước, hơn nữa hắn phản ứng nhanh hơn, một bước dài đã nhặt được quả bóng rơi. Trong đám đông bùng nổ một tràng tiếng cổ vũ! Quyền cầm bóng đổi chủ, người chặn đường biến thành người tấn công, còn người tấn công ban đầu thì bắt đầu nghĩ cách ngăn cản, hắn đuổi theo từ phía sau, nghiêm túc tăng tốc độ rồi lao lên. Người thằn lằn cầm bóng không hề trốn tránh, chú ý thấy đối thủ phía sau liền dứt khoát đứng vững tại chỗ, hạ trọng tâm tấn, căng cứng thân thể! Bày ra tư thế phòng ngự! Người thằn lằn phía sau thấy thế cũng hạ vai, tăng tốc! Càng nhanh hơn!!! Cho đến khi hai người lại lần nữa đụng nhau kịch liệt! Xương đối xương, cơ bắp đối cơ bắp! Cùng nhau diễn tả một khúc hòa âm nhân thể. Dưới lực trùng kích lớn, cả hai đều mất kiểm soát biểu cảm, một người lè lưỡi, một người trợn ngược mắt trắng, mỗi thớ da trên mặt đều co giật. Cuối cùng, cả hai cùng ngã xuống đất, nhưng nằm chưa đến nửa giây đã lại bò dậy. Nhưng lần này bọn họ lại không đi tranh bóng, mà ngược lại ngay lập tức lao vào nhau! Bịch! Bịch! Bịch! Rầm rầm rầm Bịch! Bịch!!! Đám người thằn lằn trên sân bóng thoải mái đổ mồ hôi, tận hưởng tiếng hò reo của khán giả. Trong đó, tiểu thị nữ Clara là người kêu hò vui nhất, không ngừng hô lớn: "Mạnh lên, thêm chút lực nữa đi! Hắc, chiêu khóa cổ này! Đẹp!" Các cầu thủ như cũng nhận được sự cổ vũ khích lệ, càng thêm ra sức đối kháng, rất nhanh liền dùng cả tay chân, tất cả động tác đều hướng vào người, không cái nào hướng bóng. Cuộc tranh tài đến hồi kết, tất cả vận động viên đều hoàn toàn tập trung, thậm chí quên mất trên sân còn có một quả bóng rổ. Trong đám đông, người duy nhất rơi vào trầm mặc là Lý Du. Anh cũng là trọng tài của trận đấu này, nhưng miệng ngậm còi mà không hề thổi một tiếng. Không phải Lý Du không muốn dựa theo tiêu chuẩn tranh tài thông thường mà thổi còi. Thực tế, trước đó anh đã từng thử phổ cập luật bóng rổ, vì phát huy năng khiếu của đám người thằn lằn, anh còn cố ý chọn luật FIBA chứ không phải kiểu NBA, cứ chạm một chút là thổi phạt. Nhưng sau khi áp dụng, bất luận là bản thân các vận động viên hay những người xem xung quanh đều không mấy hứng thú. Thế là Lý Du cũng liền nghe theo, đổi sang kiểu cổ vũ tiếp xúc cơ thể này, hiệu quả tốt ngoài dự kiến, không chỉ có nhiều người chịu chơi bóng hơn mà số người đến xem cũng tăng vọt theo, mỗi trận đấu đều có thể vây kín sân bóng ba lớp trong ba lớp ngoài. Còn những người như Clara, một trong những người đầu tiên tiếp xúc bóng rổ, đã trở thành fan bóng đá lâu năm, nắm rõ như lòng bàn tay các kỹ xảo tấn công và phòng ngự của bóng rổ. Có lẽ bây giờ bóng rổ ở đại lục Bratis vẫn còn trong giai đoạn sơ khai, Lý Du cũng không cần các chức vị như huấn luyện viên hay trợ lý gì đó, nếu không kiến thức bóng rổ mà tiểu thị nữ nắm giữ chắc cũng đủ để nàng huấn luyện một đội bóng rồi. Tóm lại, viên bóng rổ cũ mà [Ếch Xanh Bảo Vệ Môi Trường] nhặt được giờ đã được Lý Du tận dụng triệt để, trở thành một hoạt động giải trí đặc sắc riêng của giáo phái Song Hưu. Ngay lúc các tín đồ đang hò hét nhảy cẫng trong trận bóng rổ Cúp Văn Minh lần thứ nhất vào Thứ Bảy, một bóng người lảo đảo nghiêng ngả chạy ra từ đầm lầy lớn Gegu. Hắn vừa xuất hiện liền bị người thằn lằn phụ trách canh gác gần đó phát hiện, một nữ người thằn lằn biết tiếng phổ thông tiến lên, xác nhận thân phận người đến, rất nhanh hắn đã được đưa đến trước mặt Lý Du. “Ngươi là... ... Pablo, tùy tùng kỵ sĩ Juan?” Lý Du mất chút thời gian mới nhận ra người này, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Juan là thành viên đầu tiên của tiểu đội Tầm Long, do Kim Xà Kỵ sĩ chỉ huy, lực lượng vũ trang tinh nhuệ của gia tộc Arias, sau lần xâm nhập đầm lầy thứ hai liền mất tin tức. Đến nay đã hơn một tháng, mọi người đều chấp nhận sự thật rằng tiểu đội đó đã toàn quân bị diệt. Đặc biệt là Juan, bội kiếm của hắn đã bị người thằn lằn mắt tinh phát hiện và mang về Trà Bôi bảo. Mấy ngày trước, người nhà hắn vừa mới cử hành tang lễ cho hắn, các nhân vật lớn của Lục Dã cơ bản đều có mặt. Irea thậm chí còn truy phong cho hắn danh hiệu kỵ sĩ. Không ai ngờ rằng hiện tại hắn lại còn sống. Nhưng so với lúc mới vào đầm lầy, tùy tùng kỵ sĩ đã có rất nhiều thay đổi, không chỉ tóc dài ra, râu ria xồm xoàm mà cả người còn suy nhược cực độ, gầy đi một nửa so với trước, một cánh tay trên đều là vết bỏng, vết thương đã mưng mủ, bốc ra mùi hôi thối. Lý Du cho hắn ăn vài miếng thuốc tiêu viêm, sau đó bảo hai người thằn lằn dẫn hắn đi băng bó vết thương trước. Nhưng Juan nắm lấy cánh tay Lý Du, “Còn... ... Còn một người nữa?” “Cái gì?” “Còn một người, chính là nội gián tên Jude giấu trong lâu đài trước đó, hắn bị ngài và Irea tiểu thư bắt được rồi nhốt trong địa lao, ta không biết rõ hắn làm sao trốn được, còn trốn đến mảnh đầm lầy này, nhưng sau khi ta gặp được hắn đã bắt được hắn.” Juan nói không được mấy câu liền bắt đầu thở dốc, nhận lấy một quả táo rượu từ người thằn lằn đưa, uống mấy ngụm mới lại hồi phục một chút sức lực, nói tiếp: “Bất quá lúc ta nhìn thấy hắn, hắn có chút kỳ lạ, cả người thất hồn lạc phách, như xác không hồn vậy, mặc kệ ta hỏi gì hắn cũng không nói, nhưng nếu không có hắn dẫn đường thì chúng ta có lẽ vĩnh viễn không thể ra khỏi mảnh đầm lầy này. “Hơn nữa nói thật, kỳ thực ta không phải đối thủ của hắn, lại thêm một tay bị thương, vừa gặp hắn ta còn tưởng mình chết chắc, kết quả hắn không những không tấn công ta mà khi ta bắt hắn, hắn còn rất phối hợp, không hề phản kháng, chuyện này vẫn rất kỳ lạ.” Tùy tùng kỵ sĩ nói. “Hắn bây giờ ở đâu?” Lý Du hỏi. “Lúc gần ra đầm lầy ta lo hắn sẽ chạy trốn nên nhân lúc trời tối đánh ngất hắn, để hắn trên một thân cây, ta có đánh dấu ở ven đường, cứ theo dấu đó là dễ dàng tìm được.” Lý Du nghe vậy gọi một đội người thằn lằn đến, bảo bọn họ đi tìm người đàn ông mặt xấu kia. Sau đó lại quay sang Juan: “Ngoài hắn ra, ngươi còn nhìn thấy người khác không?” “Không có, sao vậy, trong đầm lầy còn có người đuổi bắt hắn sao?” Juan trông có vẻ hơi mờ mịt. Nhưng Lý Du rất nhanh đã thông báo đáp án cho hắn: “Tên Jude đó cũng giống các ngươi, vào đầm lầy cũng là để tìm con rồng kia.” “Một mình hắn?” Tùy tùng kỵ sĩ rất ngạc nhiên, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, vẻ mặt không khỏi ảm đạm, “ta hiểu rồi, xem ra đội của hắn cũng gặp phải ác mộng mà chúng ta đã từng trải qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận