Làm Công Tiên Tri

Chương 568: Trời giáng mãnh nhân

Chương 568: Trời giáng mãnh nhân
Hắc Tâm Joniel cũng không lập tức vung roi thứ hai, hắn khựng lại một chút, như thể đang thưởng thức kiệt tác của mình. Xác nhận cường độ và góc độ đều không có vấn đề, lúc này mới không chút hoang mang lần nữa giương tay. Roi da mang theo tiếng rít kinh khủng, lại một lần rơi vào lưng Durham. Cảm giác đau mãnh liệt như thủy triều từ miệng vết thương lan tràn ra, đồng thời nước muối thấm trên roi da cũng gia tăng thêm sự đau đớn. Cho dù cứng cỏi như Durham, cũng thiếu chút nữa đau đến mất ý thức, không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.
"Đây chính là cái kết của kẻ dám mắng bệ hạ!" Hắc Tâm Joniel nói với đám người đang xem náo nhiệt xung quanh, "Tên nam nhân trước mắt các ngươi từng là đội trưởng thị vệ ngự lâm quân, hắn vì ôm hận trong lòng với bệ hạ, liền tung ra tin đồn nhảm.
"Rằng bệ hạ câu kết với đám Dực tộc mọc cánh, còn nói đám Dực tộc đó chẳng mấy chốc sẽ đến xâm chiếm đất nước chúng ta. Nhưng mà những lời dối trá ma quỷ của hắn đã bị bệ hạ vạch trần ngay tức khắc."
"Tại buổi đối chất cùng tư tế Cornelia và đội vệ binh phòng giữ, hắn nhanh chóng lộ ra chân tướng, đi đến bước đường hôm nay hoàn toàn là gieo gió gặt bão."
"Bệ hạ ra lệnh ta ở đây chấp hành roi hình với hắn, cũng là để cảnh cáo những người khác. Các ngươi hãy sống thật thà, nhất định không được tùy tiện tung tin đồn nhảm." Hắc Tâm Joniel nói xong lại quất Durham một roi, sau đó tiến sát tai người kia thì thầm: "Đại nhân Durham, còn bốn mươi bảy roi nữa, xin đừng vội ngất xỉu như vậy, nếu không ta cũng sẽ thấy chán."
Hắc Tâm Joniel vừa dứt lời, lại nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng xôn xao bàn tán. Hắn nhíu mày, nhìn về phía đám người, kết quả phát hiện rất nhiều người không nhìn xuống sàn gỗ, mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
Hắc Tâm Joniel thấy vậy cũng ngẩng đầu lên, rồi thấy một chấm đen nhỏ đang từ trên đỉnh đầu mình nhanh chóng rơi xuống. Ban đầu Hắc Tâm Joniel còn cho đó là chim trời hoặc một loài chim khác, nhưng khi vật kia hạ xuống gần hơn, hắn cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt thật của đối phương.
Lại là một nam nhân mọc cánh đỏ.
Hắc Tâm Joniel cảm thấy giật mình. Ngày Garth lên ngôi hắn không ở Tháp Quân Lâm, nhưng sau đó cũng nghe nói đến chuyện xảy ra. Hắn không ngờ kẻ thích khách Dực tộc kia lại to gan đến vậy, còn dám quay về Sư Tâm bảo.
Hơn nữa hắn đã trở lại còn không tiếp tục đi tìm Garth gây sự, mà chạy đến quảng trường Quạ Đen muốn làm gì? Ở đây không có quyền quý nào đáng để hắn ám sát cả.
Hắc Tâm Joniel vừa nghĩ vậy, đã thấy bóng người trên không kia từ trên đỉnh đầu mình lướt qua, nhưng rất nhanh đã quay đầu lại, lao thẳng về phía hắn! Hắc Tâm Joniel hơi ngớ người ra, hắn thực sự không hiểu vì sao đối phương lại tấn công mình.
Tuy vậy, hắn vẫn ngay lập tức ra lệnh cho đám vệ binh bên cạnh mình, muốn bọn họ đến giúp. Hắc Tâm Joniel chưa từng giao đấu với đám Dực tộc này, nhưng trận chiến trước đó của Irea và Moen hắn có thấy, biết đám người này bản lĩnh nhanh nhẹn, ngay cả Bạch Ngân kỵ sĩ còn phải bỏ mạng dưới tay Moen, hắn tự nhiên không dám khinh thường.
Nhưng chưa kịp chờ đám vệ binh xung quanh đuổi tới, tên mọc cánh đỏ kia đã nhanh hơn một bước lao đến trước mặt Hắc Tâm Joniel. Đồng thời một chân đạp thẳng vào ngực hắn! Miệng còn hét lớn một tiếng — vô ảnh cước!
Hắc Tâm Joniel vội vung roi trong tay, quất vào bên hông kẻ địch, nhưng người kia khẽ động cánh sau lưng, xoay người trên không liền dễ dàng né tránh. Rồi một cước vững chắc đá vào lồng ngực hắn, khiến Hắc Tâm Joniel loạng choạng.
Chưa kịp đứng thẳng, cú đá thứ hai đã lại đến, rồi thứ ba, thứ tư…. Đến chân thứ bảy, tám, chín, mười…. Đám người dưới đài về sau căn bản không còn nhìn ra tên Dực tộc đó rốt cuộc đã đá bao nhiêu chân. Chỉ thấy hai chân hắn nhanh như gió, không thể thấy rõ, sắp đến trên không trung cũng lưu lại cả tàn ảnh.
Hắc Tâm Joniel căn bản không thể phản kháng, hoàn toàn bị đối phương đá đến choáng váng, cuối cùng thì bị đạp trực tiếp xuống khỏi sàn hành hình. Ngã mạnh xuống đất, nửa ngày không gượng dậy được.
Đám người ồ lên một trận, Hắc Tâm Joniel vừa sợ vừa tức, quát những tên vệ binh đang ngây người ra: “Còn thất thần làm gì, lên đi chứ!” Đám vệ binh kia lúc này mới bừng tỉnh, rút vũ khí xông lên.
Chu Chí Cương liếc nhìn đám người vây công đang tiến đến, thấy trên người bọn chúng đều không mang theo cung tên gì, liền yên lòng. Cũng không vội vàng, cứ thế bình tĩnh đứng tại chỗ. Mấy ngày nay hắn ở ngoài thành vừa tiếp tục làm quen với thân thể, vừa suy nghĩ làm sao để dung hợp võ nghệ mình đã học với đôi cánh sau lưng, cảm thấy đã có chút thành tựu, đang muốn tìm người luyện tập thử một chút. Đám vệ binh này đến đúng lúc.
Không giống như trong phim, vô ảnh cước thật ra không phải do Hoàng Phi Hồng sáng tạo ra, trên thực tế nó là tuyệt kỹ của quyền sư Việt phái Tống Huy Thang, mà Tống Huy Thang lại học được từ vợ mình. Hoàng Phi Hồng và Tống Huy Thang có mối giao hảo, hai người thường luận bàn võ kỹ, Hoàng Phi Hồng khen ngợi vô ảnh cước hết lời, liền lấy Phục Hổ quyền và Thiết Tuyến quyền ra trao đổi.
Hai người mỗi người học được tuyệt kỹ của đối phương, sau này Hoàng Phi Hồng nhiều lần dùng cước pháp này để áp chế kẻ địch mạnh, vô ảnh cước từ đó mà nổi danh. Về sau Hoàng Phi Hồng lại truyền môn võ công này cho đồ đệ của mình là Lâm Thế Vinh, và được đồ đệ của Lâm Thế Vinh là Chu Ngu Trai chỉnh lý lại. Vô ảnh cước mà Chu Chí Cương học được chính là từ «Hổ Hạc song hình» của Chu Ngu Trai.
Ngoài vô ảnh cước ra, trong đó còn có bảy loại cước pháp khác, kết hợp với các quyền pháp tương ứng, uy lực vô cùng. Thấy hai tên vệ binh đã xông đến trước mặt, Chu Chí Cương chờ một trong số đó trái bước áp sát, đưa tay chặn cánh tay ngoài của đối phương, đùi phải thuận thế đè vào bụng tên vệ binh kia, để người nọ 'oa' một tiếng nôn hết đồ ăn tối hôm qua ra ngoài.
Sau đó động tác của Chu Chí Cương không hề dừng lại, tay phải hóa thành hình hạc, lại mổ về mắt trái tên vệ binh kia. Tên vệ binh kia liên tục trúng trọng thương, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn: "A a a a, mắt của ta!" Vừa nói vừa ngã xuống đất, lăn lộn lên.
Cùng lúc đó, Chu Chí Cương nghe thấy một cơn gió mạnh đánh tới từ bên tay phải, lại một tên vệ binh khác vung kiếm chém xuống. Chu Chí Cương rút chân phải về sau, thân trên ngả ra sau, tránh mũi kiếm, ngay sau đó tay trái nện xuống khuỷu tay phải của tên vệ binh kia, tay phải lại hóa hạc hình. Tên vệ binh kia thấy hắn lại dùng chiêu này cũng sợ, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lần này vị trí Chu Chí Cương đánh xuống lại là thái dương của hắn. Theo bước áp sát, khuỷu tay ném vào bên trái cổ tên vệ binh, trực tiếp khiến người đó ngất đi.
Trong đám người tiếng ồ ào càng lớn, mới trong nháy mắt Chu Chí Cương vậy mà đã đánh ngã hai người, mấu chốt là thủ đoạn cực kỳ hèn hạ bỉ ổi, toàn công kích vào chỗ nào vậy, nhìn thôi đã thấy đau rồi, có thể nói là không có chút tinh thần kỵ sĩ nào. Đúng là dã man đến cực điểm.
Chu Chí Cương lại không cảm thấy có gì, bởi vì võ thuật truyền thống chính là như vậy, liêu âm móc mắt đều là thao tác thường ngày, võ thuật mà, vốn chính là chém chém giết giết. Điểm này nhất là ở chỗ lão sư Trần Hạc Cao mà được kế thừa và phát triển, nghe nói đệ tử của ông khi nhập môn đều phải học hình pháp trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận