Làm Công Tiên Tri

Chương 366: Chuột nữ nhân

Chương 366: Chuột nữ nhân Điềm Thủy bảo. Leo nhìn thấy hai vệ binh của gia tộc Lessett, giơ một hòm gỗ đi vào đại sảnh, bọn hắn ném mạnh hòm gỗ xuống dưới chân hắn. Đáy hòm gỗ và gạch đá va đập mạnh mẽ vào nhau, phát ra âm thanh kẹt kẹt khó chịu đựng, cũng gián tiếp biểu lộ sự bất mãn của chủ nhân nơi đây.
Bất quá Leo không để bụng, từ khi nhận công việc xui xẻo này chạy tới Tây Cảnh, hắn đã sớm miễn nhiễm với những chuyện như vậy. Hơn nữa chỉ cần công việc có thể hoàn thành, bị mắng chút cũng không sao. Leo gọi người hầu bên cạnh tới mở hòm gỗ ra.
Ngay sau đó, một vệt sáng vàng chói mắt chiếu vào tầm mắt của hắn. Không cần Leo dặn dò, người hầu kia đã bắt đầu kiểm đếm, đếm đủ ba lần, xác nhận bên trong có một ngàn đồng Kim Sư không sai, lúc này mới đóng hòm lại, kéo ra ngoài đặt lên xe ngựa.
Leo hắng giọng, nói với cô bé trông chỉ mười một, mười hai tuổi ngồi ở vị trí chủ tọa: "Tiền quyên góp của gia tộc Lessett ta đã nhận, ta xin thay mặt hoàng thất bày tỏ lòng cảm ơn tới ngài…..."
Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời liền bị ngắt lời: "Nộp khoản phí bảo hộ này rồi, lâu đài của ta sẽ không bị lũ chuột kia tấn công nữa đúng không?"
"Ờ… Ta không phải tín đồ của Thần Mệnh Nữ thần."
"Nhưng mà ngươi đã lấy tiền của chúng ta rồi, vì kiếm số tiền đó, ta đã bán gần hết số trang sức mà mẹ ta để lại."
"Bệ hạ và Thần Mệnh Nữ thần Vallia sẽ ghi nhớ lòng hào phóng của ngài và gia tộc."
Leo có chút không biết nên đối diện với cặp mắt tràn đầy thất vọng kia như thế nào, đành bỏ lại câu nói này rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Hắn từ Điềm Thủy bảo đi ra, ngồi xe ngựa đi tới địa điểm tiếp theo. Đi được nửa đường bỗng nhiên cảm thấy có chút mắc tiểu, thế là liền bảo đoàn xe dừng lại, tìm một bụi cây nhỏ ven đường giải quyết.
Đang giải quyết một nửa thì Leo nghe phía sau truyền đến tiếng động sột soạt. Hắn quay đầu lại, thấy một con chuột nâu mọc một mảng lớn lông trọc trên lưng. Leo thấy có chút ghê tởm, liền đá mấy hòn đá nhỏ vào con chuột trọc Ban kia, nhưng nó không giống như những con chuột bình thường bị dọa chạy, mà đứng im tại chỗ, mặc cho đá nện vào người, chỉ nhìn chằm chằm vào Leo.
Mà lúc này Leo cũng đã xả xong, kéo quần lên, đi về phía con chuột kỳ lạ kia. Nó nhìn Leo đi đến trước mặt mình, vẫn không nhúc nhích, dường như chẳng sợ hãi con người chút nào. Thế là Leo duỗi chân ra, giẫm vào đầu con chuột trọc Ban kia.
"Nếu như ngươi không muốn bạn của nó buổi tối tới tìm ngươi, tốt nhất đừng làm như vậy." Một vệ binh bên cạnh nghe thấy giọng nói lạ, liền rút vũ khí bên hông ra, nhưng ngay sau đó đã bị Leo ngăn lại. "Không có chuyện gì, nàng không phải địch nhân."
Người đến mặc một chiếc áo choàng trùm đầu màu xanh lục, áo choàng rộng thùng thình bao trùm toàn thân, rõ ràng bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng theo sự xuất hiện của nàng, nhiệt độ trong rừng cây dường như cũng giảm xuống mấy độ.
"Tiền quyên góp thế nào rồi?" Nàng hỏi Leo.
"Từ khi cô ra tay, tiến triển rất thuận lợi, gia tộc Lessett cũng đã trả tiền rồi, ta sẽ báo cáo công lao của cô lên Hoàng đế bệ hạ."
"Ta không quan tâm chuyện đó, đưa danh sách những người còn chưa nộp tiền cho ta."
"Này này này, đừng gấp gáp như vậy, cô đã cho mấy con chuột của cô tập kích hai tòa thành trấn, một tòa thành rồi, cũng đủ biểu hiện thái độ của Thần Mệnh Nữ thần rồi, tiếp theo đến lượt ta ra sân, ta sẽ thuyết phục đám quý tộc ngoan ngoãn nộp tiền." Leo nói. "Công việc của ngươi đã xong rồi, chi bằng tìm chỗ nào thư giãn một chút, uống chút rượu, đánh vài ván cược, ừm, còn có thể đi tìm đàn ông."
"Tìm đàn ông?" Người đến nghiêng đầu, có chút không hiểu. "Ngươi đã ngủ với đàn ông chưa?"
"Chưa, ta luôn chỉ ngủ với chuột."
"……..."
"Vậy ngươi nên thử ngủ với đàn ông, vị đó còn ngon hơn ngủ với chuột nhiều, tin ta đi."
"Không có chuột làm bạn ta ban đêm không ngủ được, mà ta không nghĩ trên đời này có người đàn ông nào nguyện ý ngủ cùng với chuột cả." Người đến giơ tay lên, để con chuột trọc Ban nhảy lên tay mình, vuốt ve đầu nó, rồi nhét vào trong ngực. Dừng một chút sau lại nói: "Ngươi biết gia tộc Arias không?"
"Hừ hừ," Leo gật đầu, "Irea là nữ kỵ sĩ mới được bệ hạ phong."
"Vậy thì càng không thể tha thứ, nàng nhận ân sủng của thánh thần, đáng lẽ phải giúp bệ hạ giải quyết khó khăn, mà không phải cùng bệ hạ và nữ thần đối đầu, gia tộc Arias nhất định phải chịu trừng phạt."
Leo khẽ giật mình, rồi nói: "Chờ một chút, cô đừng làm loạn, người khác thì còn chưa nói, Lục Dã thì tốt nhất cô đừng đụng vào."
"Vì sao, vị nữ kỵ sĩ đó lợi hại ở chỗ nào sao?"
"Irea thì cũng được, nhưng mà sau lưng nàng là Song Hưu giáo rất khó dây vào." Leo cảnh cáo, "Đặc biệt là nhà tiên tri Merlin của Song Hưu giáo, cô tuyệt đối đừng nên chọc đến hắn."
Mặc dù Leo vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhưng người kia hiển nhiên không quá để tâm những lời hắn nói. "Thánh Thành của Ngân Nguyệt giáo mạnh nhất Tây Cảnh còn bị ta và các bạn của ta đánh chiếm, chỉ là một cái giáo phái nhỏ chưa từng nghe qua tên mà…..."
"Song Hưu giáo không phải là một cái giáo phái nhỏ chưa từng nghe qua tên," Leo nhíu chặt mày, "Merlin và Thứ Bảy của hắn chỉ là tới Bratis hơi muộn, trước đó Ngân Nguyệt giáo đã đánh nhau với hắn mấy lần, nhưng không thể chiếm được chút lợi ích nào."
"Khó trách gia tộc Arias dám cự tuyệt quyên tiền, nếu ta có thể khiến cho nàng ta thay đổi chủ ý thì Tây Cảnh hẳn là sẽ không còn ai dám không nộp tiền nữa nhỉ."
"Này, có phải cô không hề nghe ta vừa nói cái gì không vậy?" Leo bị nhiều lần không để ý tới trong bụng cũng hơi khó chịu, lười giải thích liền trực tiếp ra lệnh, "Tóm lại cô trước hết đừng quản Lục Dã."
Giọng của người đến vẫn bình thản như cũ, nhưng lời nói ra lại khiến Leo càng thêm tức giận. "Lần này, tư tế đại nhân chỉ là bảo ta phối hợp với ngươi, chứ không phải ta là thuộc hạ của ngươi, ta cũng không cần nhận sự phân công của ngươi, ta sẽ tự quyết định hành động dựa theo tình hình thực tế."
Leo nghe vậy cười lạnh: "Nếu không phải nể mặt tư tế Cornelia, ngươi nghĩ ta thèm quản sống chết của ngươi chắc? Ngươi muốn đi tìm Arias gia tộc và Song Hưu giáo gây phiền phức, được thôi, vậy thì đi đi, đợi đến khi ngươi thất bại, không hoàn thành công việc, xem ngươi giải thích thế nào với tư tế Cornelia."
Người kia không tiếp tục cãi cọ, chỉ hơi khom người với Leo, rồi biến vào rừng cây. Cùng với nàng biến mất là những tiếng sột soạt. Sắc mặt Leo có chút khó coi, đứng tại chỗ nhìn theo hướng người kia rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau hộ vệ nhắc nhở: "Đại nhân, chúng ta cũng nên lên đường thôi."
Leo nghiến răng: "Ừm, tranh thủ lúc con ngu kia chưa thất bại, chúng ta mấy ngày này đi thêm mấy nhà, có thể gom thêm được mấy rương kim tệ thì hay mấy rương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận