Làm Công Tiên Tri

Chương 585: Tin tức tốt

Irea nói, “Ta có thể lấy danh dự gia tộc Arias ra thề, lời ta nói là thật.” Dừng một chút nàng lại hướng Herbert nói, “Xem ra việc nghỉ ngơi cũng sẽ không làm cho thu nhập của lãnh chúa bị t·h·i·ệ·t h·ạ·i.” Herbert sắc mặt có chút khó coi, nhưng hắn vẫn cố gắng giải t·h·í·c·h, “Ta… Ta không biết rõ các ngài dùng t·h·ủ ·đ·o·ạ·n gì để tăng lượng lương thực, nhưng mà đại địa đâu có dễ bị l·ừ·a g·ạ·t như vậy.“Trong thời gian ngắn ngũ cốc của các ngươi có thể sẽ tăng, nhưng về lâu dài những người tham lam chắc chắn sẽ bị trừng phạt, nhưng mà điều đó cũng không có nói rõ vì sao các ngươi lại bắt các tín đồ nghỉ ngơi.“Nếu như bọn họ không làm năm ngày nghỉ hai ngày, Irea tước sĩ, ngài nhất định sẽ thu hoạch được nhiều hơn trên lãnh địa của mình.” Cô Thỏ bị cái lời nói lủng củng của hắn chọc cười, “Ngươi còn nói chúng ta tham lam, ta thấy ngươi mới tham lam đấy.” “Cần cù lao động sao có thể gọi là tham lam, nếu không chịu khó làm ra thì làm sao họ lấy được vợ, nuôi con, thậm chí thoát khỏi thân phận n·ô n·ô·ng.“Không chỉ có họ, ngay cả khi thân là quý tộc, cũng cần phải tự mình nỗ lực. Không thì sẽ bị người khác bỏ lại phía sau.“Lấy ngài làm ví dụ,” Herbert nói với nữ lãnh chúa, “Ngài có thể đ·á·n·h bại một đám cường đ·ị·c·h để giành quán quân đại hội luận võ lần này, chắc hẳn ngày thường ngài phải luôn khổ luyện võ nghệ lắm?” “Không hề.” Cô Thỏ lắc đầu, “Ta một ngày cũng chưa từng luyện.” “A?” Herbert hăng hái lấy ví dụ ra nhưng lại không biết tiếp theo nên nói gì, đứng sững sờ tại chỗ. Lúc này Lý Du lại lên tiếng, “Ta có thể loại trừ lời nguyền đáng sợ, làm cho lãnh địa của lãnh chúa phồn vinh giàu có, làm chiến sĩ của họ trở nên không ai địch lại… “Tất cả những điều này đều là những lợi ích có thể đạt được từ việc tín ngưỡng chủ của ta, mà nó chỉ yêu cầu các ngươi một điều, đó là đảm bảo hai ngày nghỉ, ngày thứ Bảy là giới hạn cuối cùng, không được chà đ·ạ·p.“Nếu ngay cả chút giá nhỏ này mà cũng không muốn trả, vậy Song Hưu giáo cũng không chào đón.” Thấy lão tư tế dường như còn muốn nói điều gì, Wilder phất tay, “Được rồi được rồi, ta có ép buộc mọi người tin vào ngày thứ Bảy ngay đâu, Herbert ngươi cuống lên làm gì.“Gia tộc Singleton từ trước đến nay có ân tất báo, tâm ý ta đã quyết, Donia con từ nay về sau sẽ theo bên cạnh tiên tri Merlin, bảo vệ ngài, và cố gắng học hỏi.” “Vâng, thưa ông.” Cô gái oai hùng đáp lời nhanh gọn, cúi người trước Wilder, sau đó mỉm cười với Lý Du, rồi đứng vào sau lưng Lý Du. Thành chủ Phong Nhiêu Giác sau đó vỗ bàn một cái, “Chính sự nói xong rồi, giờ là thời gian uống rượu! Thằng nhóc nhà Báthory, lần này ngươi không được chạy nữa, chúng ta phải uống cho bảy ngày bảy đêm, phân thắng bại mới được.” Wilder còn muốn kéo nữ lãnh chúa và những người khác ở lại Phong Nhiêu Giác thêm một thời gian. Nhưng vào đêm đó, cô Thỏ đã nhận được tin tức mới. Lần này tin đến từ thành Nham Tuyết. Khoảng nửa tháng trước, các thị tộc bộ lạc trong dãy núi Long Tích lại thật sự k·i·ế·m ra một đạo qu·ân, nghe nói chừng ba bốn ngàn người, hơn nữa còn xuống núi c·ư·ớ·p b·ó·c xung quanh lãnh địa. G·i·ế·t c·h·ế·t và bắt đi gần ngàn người, trong đó còn có ba quý tộc t·ử tr·ậ·n. Hành động này không nghi ngờ gì đã chọc giận các lãnh chúa Tây Cảnh, thế là hầu tước Coulomb đã ra lệnh triệu tập thuộc hạ, rất nhanh đã tập hợp được gần vạn quân. Hầu tước Coulomb tự mình chỉ huy tiến đánh các thị tộc bộ lạc. Nhưng lúc này cô Thỏ không có ở Lục Dã, xem ra lần này khó mà dự đoán, bởi vì tin báo rằng ngày mai đại quân sẽ xuất p·h·át. Nhưng nữ lãnh chúa vẫn không có ý định nán lại ở Phong Nhiêu Giác, chuẩn bị sáng sớm hôm sau lên đường về Lục Dã. Tiện thể đưa Amanda đi theo. Người từng quản lý các trang trại ngoài thành để cách ly những người bị nguyền rủa khi bệnh giang mai bộc p·h·át trong thành. Lúc đầu khi Lý Du và mọi người đến đó, họ đã nghĩ rằng nơi đây sẽ đầy rẫy t·ử v·ong và hỗn loạn. Nhưng ở đó cái c·h·ế·t có, nhưng không hỗn loạn, bởi vì có Amanda lặng lẽ quản lý nơi đã bị bỏ rơi này, dẫn dắt những người bị nguyền rủa giúp đỡ lẫn nhau, duy trì trật tự. Chờ đến khi Lý Du đến, cô lại trở thành trợ thủ của Lý Du, cho người bệnh tiêm Penicillin. Lúc đó Lý Du đã cảm thấy người phụ nữ này rất có năng lực lãnh đạo, mà Amanda lại không phải là tín đồ của thần Đất Đai và Ngũ Cốc, thêm việc chồng cũng đã c·h·ế·t. Tại Phong Nhiêu Giác cũng không còn gì để cô lưu luyến nữa, thế là Lý Du đã mời Amanda cùng mình đến Vương Đô. Amanda đã từ chối lúc đó, vì cô còn phải chăm sóc những người bị nguyền rủa nặng hơn trong trang trại, những người khó di chuyển. Nhưng lần này khi Lý Du quay lại, phần lớn những người đó đều có dấu hiệu bệnh tình chuyển biến tốt sau khi được tiêm Penicillin liên tục, chỉ còn lại số ít người ở giai đoạn ba của bệnh giang mai, di chứng để lại gần như không thể hồi phục hoàn toàn. Nhưng khả năng lây nhiễm cũng từ đó giảm xuống rất nhiều, thêm nữa xoắn khuẩn giang mai cũng bị chất kháng sinh g·i·ế·t c·h·ế·t, Lý Du đề nghị gia đình của những người này đưa họ về nhà nghỉ dưỡng. Vậy là cuối cùng Amanda cũng thoát khỏi trang trại, nên cô cũng không ngần ngại gì nữa. Mắt thấy Lý Du thi triển những thủ đoạn thần kỳ, loại trừ lời nguyền đáng sợ cho mọi người, trong lòng cô từ lâu đã sinh ra lòng kính sợ với ngày Thứ Bảy. Thêm nữa Lý Du còn đồng ý sẽ dạy cho cô nhiều phương pháp loại trừ lời nguyền hơn, thế là Amanda cũng quyết định gia nhập Song Hưu giáo, cùng với Irea và mọi người trở về Lục Dã. Khi rời Vương Đô, nữ lãnh chúa đã mua một nhóm gia súc, trong đó có trâu có ngựa, trâu chủ yếu dùng để cày ruộng, còn ngựa thì chuẩn bị cho kỵ binh mới tăng. Nhưng bây giờ tất cả đều được dùng để chở người, đặc biệt là những tùy tùng lớn tuổi hoặc thể trạng yếu. Vì vậy tốc độ di chuyển của đoàn người nhanh hơn so với lúc đi một chút, chỉ là dọc đường xã giao hơi nhiều, đến khi nữ lãnh chúa đi qua thành Hồ Trung thì trời đã bắt đầu vào đông. Song Hưu giáo đã phát cho mỗi người trong đoàn một tấm thảm, lại chọn mua thêm một số lều vải trong thành, một lần cuối cùng bổ sung đồ ăn, đảm bảo không ai bị đói rét. Lúc này đoàn người chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là tới Lục Dã, và trong khoảng thời gian này mọi người lại lần lượt nghe được thêm những tin tức tốt. Những bộ lạc thị tộc trên núi Lưng Rồng trước đó luôn đối đầu với người lùn ở bên kia núi, nên không biết sự lợi hại của quý tộc đế quốc. Không hiểu ai cho họ dũng khí mà dám chạy sang Hồng Sư đế quốc c·ư·ớ·p b·ó·c. Hầu tước Coulomb dẫn quân đã cho họ một bài học thích đáng, hai bên đ·á·n·h nhau mấy trận, quý tộc Tây Cảnh liên tiếp thắng trận. Theo thống kê sơ bộ, đã g·i·ế·t c·h·ế·t và bắt sống hơn ngàn người dã nhân. Cái gọi là đạo quân của bộ lạc đó căn bản không chịu nổi một đòn, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã tổn thất một phần ba nhân lực, những người còn lại thì sợ như chim phải ná. Giờ không dám đối đầu với đại quân của hầu tước Coulomb nữa, chỉ liên tục trốn lên núi, thậm chí cả vũ khí và khiên sơ sài cũng ném bỏ. Xem ra trò hề này có lẽ sẽ sớm kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận