Làm Công Tiên Tri

Chương 56: Văn minh nền tảng

Chương 56: Nền tảng văn minh
Để biến bốn đứa trẻ tuổi còn nhỏ, không biết chữ, gần như là trang giấy trắng thành người có thể giúp đỡ, Lý Du cần phải tiến hành một chút bồi dưỡng cần thiết cho bọn chúng.
Đầu tiên là dạy cho bọn chúng cách viết các con số và những phép tính toán đơn giản.
Bởi vì số lượng là một trong những nền tảng quan trọng của văn minh, tất cả các ngành khoa học tự nhiên hiện đại đều không thể tách rời tính toán số lượng, đặc biệt là càng nghiên cứu sâu, học lên thạc sĩ, tiến sĩ, thì càng cảm nhận được tầm quan trọng của toán học như một công cụ nghiên cứu.
Mà bỏ qua những lĩnh vực nghiên cứu khoa học mũi nhọn này không nói, trong sinh hoạt hàng ngày số lượng cũng phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
Không có số lượng, thì không có cách nào tiến hành giao dịch, rất khó để diễn tả chính xác một cái búa đổi được bao nhiêu đầu dê, ngay cả công tác thống kê cơ bản nhất cũng không thể triển khai.
Trên đại lục Bratis, sau quá trình phát triển lâu dài của các nền văn minh, đương nhiên bọn họ cũng có hệ thống số lượng riêng.
Lấy ví dụ như cách đếm bằng phù hiệu tinh linh thịnh hành nhất hiện giờ, Lý Du đã biết từ Anton, đây là một phương thức tính toán rất giống với chữ số La Mã.
Về cơ bản là lấy ra một vài ký hiệu, quy ước chúng đại diện cho những số lượng khác nhau, sau đó thông qua thứ tự viết để cộng dồn hoặc trừ bớt chúng tới số lượng mong muốn thể hiện.
Ưu điểm của phương thức tính toán này là bạn chỉ cần học 5-6 ký tự là có thể viết ra tất cả các số lượng, nhưng nhược điểm cũng hiển hiện rõ, đó là nó không có hệ thống vị trí.
Ở vũ trụ của Lý Du, khi bạn viết một con số, ví dụ 219, mọi người đều biết chữ số 1 thứ hai đại diện cho 10, còn chữ số 2 thứ nhất thực tế là 200.
Nhưng đặt vào phù hiệu tinh linh hoặc chữ số La Mã, thì không có khái niệm giá trị vị trí, chúng về cơ bản là xếp chồng một chuỗi ký hiệu lên nhau, và điều này dẫn đến một vấn đề là, khi bạn nhìn vào lần đầu tiên, thì thật sự không thể biết các chữ đó đại diện cho con số mấy.
Bạn cần phải tính toán qua tất cả các ký hiệu tồn tại bên trong, thì mới có được một số lượng chính xác.
Điều này không nghi ngờ gì tốn rất nhiều thời gian, lại còn làm tăng rủi ro tính sai.
Cho nên Lý Du vì để sau này có thể thuận lợi triển khai công tác thống kê, tiến hành các phép tính toán cơ bản, liền không chút do dự đưa vào chữ số Ả Rập.
Đưa cho bốn đứa trẻ mười chữ số từ 0 đến 9.
Chỉ cần nhớ mười ký hiệu trừu tượng, cũng không quá khó, ngay cả Aaron, đứa bé nhỏ nhất trong bốn người, cũng không tốn nhiều thời gian đã có thể viết trôi chảy số mà Lý Du đọc ra.
Nhưng khi vượt qua 10, đồng thời đưa vào phép cộng và phép trừ, thì có chút thử thách, may mắn là phù hiệu tinh linh dù phiền phức, nhưng cũng sử dụng thuật toán tương tự, không phải dùng số nhị phân như máy tính, hoặc hệ thập nhị, thập ngũ phân quái dị hơn.
Nếu không Lý Du cũng không biết mình muốn dạy bao lâu, mới có thể để những đứa trẻ này tiếp nhận lại thuật toán.
Mà chờ đến phép nhân chia đơn giản, thì càng có thể thấy rõ được sự khác biệt về tư chất của từng đứa bé.
Sau khi Lý Du đưa ra bảng cửu chương có thể gọi là ác mộng của học sinh tiểu học, cô bé Nicole được lão tổng quản giới thiệu đến, tuy luôn cố gắng học thuộc lòng, nhưng tiến độ rõ ràng chậm hơn ba người khác.
Bản thân cô bé hiển nhiên cũng rất nóng lòng, chẳng mấy chốc đã mồ hôi nhễ nhại, nhưng càng lo lắng, thì hiệu quả học thuộc lòng càng kém, thuộc lộn xộn cả lên.
“Sáu bảy bốn mươi tám, cúng thất tuần….…. Cúng thất tuần….….” Nicole cảm giác đầu mình như bị nhồi đầy bột nhão, vò đầu, ngồi xổm trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ uể oải.
“Không cần phải vội, hôm nay không thuộc được thì lại học thêm hai ngày, lần sau ta tới lại kiểm tra bài tập của ngươi, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác gì.” Lý Du nói.
Hắn không chỉ nói vậy để an ủi Nicole, mục tiêu của Lý Du cũng không phải là bồi dưỡng bốn đứa trẻ này thành nhà toán học, chỉ hy vọng chúng có thể nắm được một chút kiến thức tính toán cơ bản của lớp hai ba tiểu học, ở giai đoạn hiện tại là đủ rồi.
Tư chất tốt hay xấu, thực sự không quan trọng đến vậy.
Hơn nữa Lý Du qua một ngày, bên này qua ba ngày, hắn cũng không có gì phải đợi, so ra, hắn vẫn coi trọng thái độ học tập và làm việc hơn.
Điểm này cho đến bây giờ hắn vẫn rất hài lòng, mặc kệ là Nicole, hay ba đứa trẻ còn lại, đều có sự tập trung trong khi học.
Có lẽ bọn chúng vẫn chưa biết tri thức mình học có tác dụng gì, nhưng chỉ cần mỗi ngày được ăn no, cứ mỗi năm ngày được nghỉ, lại còn có tiền bạc, cũng đã đủ để bọn chúng cố gắng.
Nicole dường như không nghe thấy lời của Lý Du, vẫn nhắm mắt, trong miệng không ngừng lặp lại, “cúng thất tuần, cúng thất tuần….….”
“Bảy bảy bốn mươi chín mà.”
Một giọng nói vọng tới bên tai Nicole, Lý Du quay đầu, phát hiện người nói chuyện là Clara.
Tiểu thị nữ trong khoảng thời gian này trôi qua thật vui vẻ, vì công việc mà Fausto giao cho cô chính là hầu hạ Lý Du, đáp ứng các loại nhu cầu của Lý Du.
Mà nhu cầu của Lý Du chính là đi dạo xung quanh, tìm người nói chuyện phiếm, hỏi các loại vấn đề kỳ lạ.
Clara cũng có thể đi theo cái tên người nước ngoài mặc đồ đen này cùng nhau ra ngoài thành canh giữ, phơi nắng, ngửi mùi hương cỏ xanh, khi Lý Du nói chuyện với người khác, thì tiểu thị nữ sẽ hái một vài bông hoa, ngắt ngọn cỏ, thu thập các loại động vật nhỏ để chơi.
Chớ nói chi là Lý Du mỗi lần tới còn đi tìm Anton lão sư quyết đấu, không, không đúng, là lên lớp, khi này Clara lại càng có thể tùy ý mò cá, nên chuyện mà Clara chờ mong nhất hiện tại là Lý Du xuất hiện.
Nhưng mấy ngày nay Lý Du bỗng nhiên có ý tưởng khác, lại đi dạy đám trẻ con, không còn chạy ra ngoài thành nữa, tiểu thị nữ cũng không thể hái hoa ngắt cỏ tiếp tục được, mà cô cũng không có hứng thú với mấy ký hiệu vẽ bừa trên mặt đất kia, chỉ biết đứng một bên ngáp.
Lý Du cũng không để ý đến cô, mãi đến khi Clara thốt ra bốn mươi chín.
Thực ra sau khi nói xong thì tiểu thị nữ đã hối hận, tuy không biết vì sao người nước ngoài trước mặt phải dạy mấy thứ kỳ kỳ quái quái này, nhưng hiển nhiên lúc này hắn đang làm chính sự, Clara thân là thị nữ không nên xen vào.
Nhưng nhìn bộ mặt đau khổ của Nicole, Clara vẫn không nhịn được.
Nhưng cô và Lý Du cũng coi như là quen biết, biết mình gặp rắc rối cũng không quá sợ, chỉ là xấu hổ lè lưỡi với Lý Du.
Lý Du bèn hỏi, “bảy tám….….”
“Năm mươi sáu.” Tiểu thị nữ thuận miệng đáp.
“Tám tám thì sao.”
“Sáu mươi tư.”
“Tám chín?”
“Phía sau ta không biết nữa, không có nghe cẩn thận.”
“Vậy cũng không tệ, trí nhớ của ngươi tốt đó chứ.”
“Hắc hắc hắc, tổng quản Fausto cũng từng khen ta như thế.” Clara ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
“Vậy cùng học nhé.”
“Ôi….…. Cái này không cần đâu.” Tiểu thị nữ vừa nghe thấy học thì lập tức bị dọa sợ, cô không muốn cái thời gian rảnh rỗi vất vả lắm mới có được lại bị ngâm nước sôi như vậy, thế là giải thích nói, “ta chỉ là một người hầu, cái gì cũng không hiểu….….”
Nhưng chưa đợi cô nói hết, đã bị Lý Du cắt ngang, “Fausto không phải nói tất cả yêu cầu của ta ngươi đều phải đáp ứng sao, vậy ta yêu cầu ngươi giống như những đứa trẻ này, cùng ta học toán, trí nhớ tốt như vậy mà bỏ phí thì thật đáng tiếc.”
“….….….….”
Clara cả người ngơ ngác, đứng tại chỗ, lần đầu khắc sâu lý giải đến cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
“Ngươi đừng có mà nghĩ về sau đóng vai ngốc trước mặt ta, cố ý không học hành cho tử tế, nếu không ta sẽ nói với Fausto để anh ta đổi thị nữ cho ta, ngươi cũng không muốn mất cái công việc nhàn hạ này chứ?”
“Nhưng bây giờ nó đâu có còn nhàn hạ nữa.” Tiểu thị nữ rơm rớm nước mắt nói.
“Ta sẽ thương lượng với Fausto mua lại ngươi.” Lý Du nói, “như vậy về sau ngươi cũng không cần phải làm việc trong thành nữa, chuyên tâm làm việc cho ta, giống như bọn chúng, làm năm ngày nghỉ hai ngày, ngươi là người trưởng thành, mỗi tháng hai đồng ngân Cohen, học tốt còn có học bổng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận