Làm Công Tiên Tri

Chương 832: Cháo bát bảo tự sôi nồi lẩu nhỏ cùng Đạt Lợi Viên

Chương 832: Cháo bát bảo tự sôi nồi lẩu nhỏ cùng Đạt Lợi Viên Mặc dù Lý Du nói khi hắn không có ở đây thì không cho phép Irea cưỡi Bạch Nữ Vương, nhưng mà thiếu nữ lại càng ngày càng cảm thấy con rồng này rất dễ cưỡi.
Chủ yếu là giao thông trên đại lục Bratis tương đối lạc hậu, những nơi không giáp biển chỉ có hai cách đi lại là xe ngựa và đi bộ, hơn nữa đường xá cũng không được tốt cho lắm, thường xuyên đi mất hơn mười ngày, đi xa một chút thậm chí phải tính bằng tháng.
Cho đến khi cưỡi rồng rồi, nữ lãnh chúa mới cảm nhận được thế nào là nhanh như chớp, cảm giác như đại lục Bratis nhỏ lại.
Chỉ là ngồi lâu thì mông có chút ê, hơn nữa gió cũng hơi lớn, cũng may nàng còn có áo lông, trùm kín người lại thêm mũ bảo hiểm xe máy, quàng khăn cổ, liền không thấy khó chịu như vậy.
Chỉ là hơi nhàm chán, bởi vì Lý Du chỉ ở lại ngày đầu tiên, sau đó chỉ còn mình nàng, cũng chẳng có ai để trò chuyện.
Lý Du hứa hẹn lần sau đến sẽ mang cho nàng cái mp3, để nàng có thể nghe nhạc thiếu nhi giết thời gian trên đường đi.
Bất quá thiếu nữ vẫn thích lúc Lý Du ngồi ở phía trước hơn, nàng có thể quang minh chính đại dựa vào lưng hắn, vừa sát vào là cả ngày.
Hai người trong gió lớn gọi nhau, Thỏ tiểu thư nghe được rõ ràng nhưng lại cố ý giả vờ nghe không rõ, để Lý Du phải nói thêm vài lần nữa.
Nhưng mà tiên tri của Song Hưu giáo không phải kẻ ngốc, lặp lại vài lần thì hắn cũng biết thiếu nữ trong lòng có ý đồ gì, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Mặt khác chuyến đi này thứ mà nữ lãnh chúa hài lòng nhất đại khái chính là đồ ăn.
Nàng vốn còn định mang theo một ít lương khô gì đó để ăn trên đường, nhưng Lý Du lại nói không cần, sau đó cho nàng mang theo một bao đồ ăn nhanh.
Bên trong có mì ăn liền, cháo bát bảo, nồi lẩu nhỏ tự sôi, cơm tự sôi các loại vị, còn có bánh quy, bánh mì nhỏ các thứ, để Thỏ tiểu thư ăn thỏa thích.
Trong đó, nữ lãnh chúa thích nhất là cháo bát bảo và bánh kem trứng Đạt Lợi Viên, đặc biệt là cái sau, Thỏ tiểu thư có thể một hơi ăn hết một hộp.
Nàng rất tò mò đầu bếp của Thần Quốc đã nướng ra loại bánh mì nhỏ xốp thơm ngọt này bằng cách nào.
Cũng may sau năm ngày đã đến Cam Lâm bảo, nếu không thiếu nữ cảm giác bản thân vất vả lắm mới giảm được chút mỡ thừa, lại sắp béo trở lại.
Đến nơi, nữ lãnh chúa cũng không nói nhảm, trước khi Batur kịp phản ứng, bay đến trước tòa thành của hắn, đốt một mảnh đất trống ở đó.
Sau đó lại đi đốt chuồng ngựa của hắn, còn thấy chưa đã nghiền, tiếp tục đốt cái xưởng xay bột bỏ hoang, trước khi đi còn nhìn thấy lá cờ treo trên thành không vừa mắt, cũng tiện tay đốt luôn.
Đợi khi những vệ binh kia kịp phản ứng đồng thời tập kết lại, nữ lãnh chúa đã phủi mông bay mất, chỉ ném lại một lá thư cho một người nhìn có vẻ quý tộc trong số đó.
Người đó tên là Vauban, là một kỵ sĩ dưới trướng của Batur, chuyên phụ trách bảo vệ tòa thành, hắn nhặt lá thư lên, mở ra đọc lướt qua một lượt, sắc mặt liền thay đổi.
Tiếp theo hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức dẫn người đi múc nước giếng, dập tắt ngọn lửa lớn trước thành, cứu những người trong lâu đài đang chưa hết bàng hoàng.
Còn Batur vì không có mặt trong thành vào lúc này nên đã tránh được một kiếp, sáng sớm hôm nay hắn đã đi đến nông thôn để thu thuế.
Những việc này trong gia tộc quý tộc đều có quan thuế chuyên trách phụ trách, nhưng mà Batur lại thích tự mình đi làm.
Bởi vì nếu gặp những người không nộp thuế đúng hạn, Batur có thể dùng bọn họ để tìm niềm vui.
Vị quý tộc nhân từ này cho phép những người dân thuộc địa dùng một chút đồ vật đặc thù để nộp thuế, ví dụ như mũi, tai, mắt các kiểu đồ chơi nhỏ, đều rất được ưa chuộng.
Mặt khác, vì không tham gia trận chiến sông Cổ Dài, Batur bảo toàn được phần lớn bộ đội chủ lực, cộng thêm việc hắn đã quay sang phe Dực tộc, nên lãnh địa của hắn không mấy khi có cường đạo và thổ phỉ.
Chỉ là Người Lùn thừa cơ tăng thuế suất, bình thường làm vậy có thể dẫn đến dân chúng bỏ đi, nhưng hiện tại Tây Cảnh đang chiến tranh, những nơi khác đều không an toàn, ở lại Cam Lâm bảo ít ra còn không lo bị cường đạo giết chết.
Mấy người nông dân kia tức giận mà không dám hé răng.
Batur mang theo chiến lợi phẩm thu được ngày hôm nay—— hai cái lỗ tai, và mười hai cái răng lớn nhỏ không đều trở về tòa thành.
Kết quả còn chưa vào cửa đã nghe tin dữ, sau đó Vauban cũng tìm được hắn.
"Là người Dực tộc đánh tới sao?" Mặt Batur có chút khó coi, "chúng ta không phải đã đầu hàng bọn chúng rồi sao?"
"Không, hôm nay đến là một con rồng trắng, không phải rồng xanh cũng không phải rồng đỏ."
"Rồng trắng, là Bạch Nữ Vương?"
"Không sai, nghe nói con rồng kia đã phản bội những người Dực tộc kia, quy y Song Hưu giáo." Vauban vừa nói vừa lấy ra một phong thư, đưa cho hắn, "Đây là thứ người kia để lại buổi chiều."
Batur cau mày nhận thư, đọc nhanh qua một lượt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, "người kia là vì Pippo đến?"
Trong thư không có ký tên, nhưng lại đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, muốn Batur thả Pippo ra, nếu không lần tiếp theo bị đốt không chỉ là mấy bãi đất trống và chuồng ngựa kia nữa.
Mặt Batur tái mét, chuyện hắn bắt cóc Pippo hắn tự cho là rất kín đáo, thật không ngờ vẫn bị người ta biết được.
Hơn nữa đây còn chưa tính, người kia lại trực tiếp chạy đến tận mặt hắn yêu cầu thả người, đây quả thực là quá đáng, chẳng khác gì cướp bóc.
Nhưng Batur lại không dám cự tuyệt, Tháp Quân Lâm đã biến thành một đống phế tích, Batur cũng không dám nghĩ Cam Lâm bảo của mình sẽ kiên cố hơn lâu đài Hoàng Gia.
Trong lòng hắn vừa tức vừa sợ, vò lá thư nặc danh kia thành một cục.
Vauban thấy vậy liền nói, "Không thể thả Pippo, không có hắn ngài sẽ mất cơ hội trở thành chủ nhân Kim Cốc Địa, với những gì ngài thể hiện trong trận sông Cổ Dài, và cả thanh danh của ngài trước đây nữa, các quý tộc Kim Cốc Địa sẽ không để ngài cai quản mảnh đất này."
"Nói thừa, ngươi cho rằng ta không biết sao." Batur không kiên nhẫn phất tay, "vấn đề là không giao người thì chúng ta có thể làm gì, hay là ngươi có cách gì đối phó con rồng kia?"
"Ta thì không thể đối phó được con rồng kia." Vauban nói, "nghe nói vảy rồng của chúng đao thương bất nhập."
"Vậy chẳng phải xong." Batur thở dài.
"Chúng ta không đối phó được con rồng, nhưng cũng chưa chắc không đối phó được chủ nhân của nó." Vauban nháy mắt.
"Người kia tuy mặc quần áo kỳ lạ, đội cái mũ bảo hiểm kỳ lạ, nhưng nhìn vóc dáng thì hẳn là một người phụ nữ."
"Ý gì, chẳng lẽ ngươi lại muốn sắp xếp vài tên thi sĩ đẹp trai cho nàng?"
"Có thể sắp xếp thi sĩ, nhưng đây không phải là trọng điểm, ta muốn nói là có khả năng người kia chính là Irea?"
"Cái gì?" Batur ngớ người, "chẳng phải người của Song Hưu giáo đến sao?"
"Nếu người của Song Hưu giáo đến, thì không có lý nào trong thư không đề cập đến Song Hưu giáo."
Vauban nói, "hơn nữa ta đã hỏi những vệ binh chạy trốn trước tiên, có người để ý đến chuôi kiếm bên hông của nàng, chuôi kiếm của nó rất đặc thù, khắc hình đầu sư tử."
Lúc này Batur cũng nghĩ ra điều gì, "Thú Trảo của gia tộc Vespasian? Ta nhớ là Edward II đã ban nó cho Irea."
Bạn cần đăng nhập để bình luận