Làm Công Tiên Tri

Chương 591: Huynh muội tù binh

Chương 591: Huynh muội tù binh Nữ lãnh chúa chủ yếu nghe Morse kể lại trận chiến trước đây giữa hắn và đám dã nhân kia. Theo lời giải thích của Morse, Hầu tước Coulomb dẫn người lên núi chỉ là để truy tìm những tên gia hỏa cấp trên, vì vậy không mang theo quá nhiều đồ tiếp tế.
Nhưng mãi đến chiều ngày thứ hai, bọn họ vẫn không trở về, Morse nhận thấy bọn họ có thể gặp phải chút rắc rối, nhưng lúc đó hắn vẫn còn tương đối lạc quan. Dù sao lần này Hầu tước Coulomb mang theo trọn một vạn đại quân, hơn nữa đều là tinh nhuệ của các gia tộc, đủ để được xưng tụng là binh hùng tướng mạnh, mà đối thủ chỉ là đám dã nhân trên núi.
Morse suy đoán có thể bọn họ nửa đường bị đám dã nhân kia tập kích, kết quả sau khi dễ dàng chiến thắng liền dứt khoát đuổi theo bọn dã nhân đến thẳng nơi ở của chúng. Mãi đến khi lại qua một ngày, Hầu tước Coulomb vẫn không có bất kỳ tin tức nào, Morse rốt cuộc sốt ruột.
Để lại một trăm người ở Đá Cứng lâu đài canh giữ, mang theo hai trăm tên thủ hạ khác, áp tải một nhóm lương thực và đồ tiếp tế lên núi đi tìm đại quân. Nhưng bọn họ mới đi được nửa ngày liền đụng độ với đám dã nhân kia, sức chiến đấu của chúng cũng không thay đổi so với trước, Morse rất nhanh liền đánh lui đợt tập kích đầu tiên.
Nhưng dựa vào sự quen thuộc địa hình và ưu thế về số lượng, đám dã nhân lại phát động đợt tấn công thứ hai, thứ ba. Morse bên này thì ứng phó càng ngày càng khó khăn, sau khi tổn thất khoảng ba mươi người, cánh tay cũng trúng một mũi tên, Morse không thể không vứt bỏ một ít lương thực, rời khỏi dãy núi Long Tích, trở về Đá Cứng lâu đài.
Đám dã nhân cũng không đuổi theo ra, Morse phỏng đoán nhân lực của bọn chúng có thể cũng không nhiều lắm. Thêm vào đó còn phải vây khốn đại quân của Hầu tước Coulomb, Morse lúc này mới hi vọng Irea có thể lập tức dẫn người lên núi.
Nữ lãnh chúa ban đầu định đồng ý, nhưng lúc này nghe Durham bên cạnh ho khan một tiếng, thế là lại đổi giọng hỏi, “Đại Thủ đâu, hắn bây giờ ở đâu?”
Morse không rõ Irea vì sao quan tâm đến tên mã phu mới đến kia, nhưng vẫn nhẫn nại nói.
“Ta nghe đại nhân Hulse nói hắn có thể hiểu được lời của đám dã nhân kia, thế là liền để hắn hỗ trợ thẩm vấn đám dã nhân bị giam giữ. Có điều kết quả thằng nhóc kia lại nói mẹ hắn và những dã nhân bị bắt kia không thuộc cùng một bộ lạc, hắn cũng không hiểu người kia đang nói gì.”
“Ngôn ngữ giữa các bộ lạc dã nhân khác nhau sao?” Nữ lãnh chúa kinh ngạc, “Vậy lần này bọn chúng làm sao mà cùng nhau tiến lên vậy.”
“Ta không rõ, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc quan tâm chuyện như vậy.”
Thỏ tiểu thư gật đầu, “Bất kể thế nào thì hắn hiểu rõ về núi Lưng Rồng và dã nhân bên trong hơn chúng ta, lần này lên núi ta vẫn định mang theo hắn, mặt khác tước sĩ Morse, xin ngài cho ta mượn thêm mười tên tù binh.”
“Ngươi muốn tù binh làm gì? Đám dã nhân đó căn bản không thể giao tiếp với chúng ta, chẳng khác gì dã thú, hơn nữa tính tình hung dữ, không thành thật, coi chừng trên đường bọn chúng gây thêm phiền phức cho các ngươi.”
Lời thì nói vậy, nhưng Morse vẫn nhanh chóng cho người đi chọn mười tù binh mang đến. Nữ lãnh chúa liếc nhìn, bọn họ quả nhiên mỗi người đều mang vẻ kiêu ngạo bất tuân, còn có một người sau khi bị dẫn đến liền thừa lúc Thỏ tiểu thư không để ý, nhổ nước bọt về phía nàng.
May mà nữ lãnh chúa phản ứng nhanh, kịp nghiêng người tránh được. Sau đó thiếu nữ rút Thẩm Phán Chi Thủ bên hông, nhắm vào hàng rào gỗ bên cạnh dã nhân kia bắn một phát súng.
Tiếng nổ lớn, cùng với ngọn lửa phun ra từ nòng súng, làm cho đám dã nhân giật mình, cô dã nhân trước đó nhổ nước bọt vào nữ lãnh chúa thì ngây ra như phỗng. Tiếp theo, nàng sờ lên cổ, phát hiện chỗ đó ướt một mảng, nàng đưa tay lên xem xét, mới biết đó là máu tươi của mình.
Quay đầu lại nhìn hàng rào gỗ, nó đã bị bắn nát vụn, các mảnh gỗ văng ra làm trầy xước da cổ của nàng. Cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, băng bó một chút là không sao. Nhưng đám dã nhân lại nhìn nữ lãnh chúa bằng ánh mắt khác, như đang đánh giá một con mãnh thú, không ai còn dám làm hành động gì nữa.
Cùng lúc đó, Morse đang chìm trong lo lắng và bất an, thấy cảnh này lại tinh thần rung động, mở miệng khen.
“Không hổ là quán quân đại hội luận võ, có tước sĩ Irea ngài ra tay, tin chắc lần này nhất định có thể thuận lợi cứu được đại nhân Hầu tước!”
Nữ lãnh chúa thuần thục cắm khẩu súng ngắn quyết đấu vào bao da bên hông, nghiêm mặt nói, “Tình hình của ngài bên này ta đã nắm rõ rồi, chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày, sáng mai sẽ lên núi.”
Rất nhanh mười tên dã nhân lại bị dẫn xuống, giam riêng ở một gian ngục. Nhà tù thật ra chỉ là mấy cây gỗ vót nhọn vây lại thành hàng rào, với bản lĩnh của đám dã nhân này thì không phải là không thể vượt ra ngoài.
Cho nên lính canh liền mang tới còng chân cho bọn họ, dùng xích sắt trói bọn họ vào một cây cột gỗ lớn giữa ngục. Ngoài ra còn bố trí cung thủ canh chừng hành động của họ, cho đến giờ không xảy ra xáo trộn gì lớn.
Mười tên dã nhân kia không biết có phải vì biết mình không trốn được hay là bị Thẩm Phán Chi Thủ của nữ lãnh chúa dọa sợ, sau khi trở về đều tỏ ra im lặng. Mỗi người đều vẻ mặt ủ rũ, mãi đến khi đêm xuống, mới có hai người dã nhân thì thầm bàn tán với nhau.
Hai người bọn họ đều đến từ một bộ lạc tên là Vụ Xà, hơn nữa còn là anh em ruột, cô dã nhân kia chính là người lúc chiều đã nhổ nước bọt vào nữ lãnh chúa. Nàng hỏi anh trai râu đỏ của mình, “Anh có thấy không?”
“Thấy cái gì?”
“Cái ống sắt đen sì kia, cái người phụ nữ đáng sợ đó đã bỏ cả lôi đình và ngọn lửa vào bên trong đó.”
“Ta không nghĩ rằng mấy quý tộc ở Tây Cảnh lại có tài năng như vậy, trước đó chúng ta cũng đã giao đấu với chúng, chúng chỉ là ỷ vào trang bị và vũ khí tốt hơn chúng ta, lại khinh thường chúng ta mà thôi.” Râu đỏ nói.
“Nữ quý tộc kia không giống, hơn nữa nàng ta dường như là thủ lĩnh của đám lính kia, anh cảm thấy nàng ta chọn chúng ta ra là muốn làm gì? Là định giết chúng ta để cổ vũ tinh thần cho thuộc hạ của mình sao?”
“Ta không biết.” Vẻ mặt râu đỏ có chút sa sút, hắn tự nhận là một dũng sĩ không sợ cái chết, nhưng đến giờ phút này sắp phải đối diện thì hắn mới phát hiện mình không có dũng cảm như vậy.
Dường như cảm giác được sự căng thẳng và bất an của anh trai, cô dã nhân đưa tay ôm lấy người anh, để đầu râu đỏ tựa vào lồng ngực mình.
“Em đã nói chúng ta nên tổ chức hôn lễ trước khi xuống núi, nhưng anh lại nói trở về rồi hẵng hay, giờ thì hay rồi, chúng ta đều không về được nữa.”
“Anh thật lòng nói với em đi, có phải anh vẫn còn nhớ mãi không quên con tiện nhân Shanna kia không? Có phải hai người đã lén lút ngủ với nhau rồi không?”
“Bây giờ còn nói mấy chuyện này có ý nghĩa gì.” Râu đỏ giận dữ nói, “Bộ lạc của chúng ta sắp giành thắng lợi, nhưng chúng ta lại không chờ được đến ngày đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận