Làm Công Tiên Tri

Chương 172: Thu hoạch ngoài ý muốn

Chương 172: Thu hoạch ngoài ý muốn
Tần Thâm và Chu Hi là hai người có tính cách hoàn toàn khác biệt, một người thì thành thục ổn trọng, một người thì lại hoạt bát không bị trói buộc, nhưng kỳ thực họ vẫn rất dễ hòa hợp với nhau. Nhất là sau khi Lý Du lấy sandwich thịt bò thừa ra, chia cho Chu Hi vốn không ăn điểm tâm, cô nàng càng không ngớt lời khen ngợi.
"Cái sandwich này của ngươi có hương vị đặc biệt thật đó, hoàn toàn không giống với những thứ trước kia ta ăn ở Subway gì gì đó, nhưng mà lại ngon vô cùng."
"Ừ, bởi vì bên trong còn thêm chút đồ ăn hầm, công thức là một đầu bếp lão làng cho ta, sau này ta cũng tự cải tiến một chút."
"Ngươi còn quen cả đầu bếp cơ đấy," Chu Hi vừa ngạc nhiên vừa tấm tắc, "Ông ấy am hiểu món gì? Món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông, hay món Hoài Dương? Đến sandwich mà cũng làm được ngon thế này, làm món khác chắc chắn cũng ngon lắm đấy."
"Ờ, thật ra ngoài một số món có nguyên liệu ngon thì sẽ ăn ngon, phần lớn cũng không quá đặc sắc đâu, với cả có lần tổ chức tiệc ta còn phải đi cứu trợ nữa cơ, thực tế thì công thức này về sau là ông ấy tặng ta để cảm tạ thôi."
Chu Hi nghe xong liền quay sang nhìn Tần Thâm và Trương Diên Lâm, "Thấy chưa, sau này đừng có mà bảo ta thích khoe khoang nữa, vị này mới thực sự là tuyển thủ hạng nặng đó!"
Mấy người cứ vậy vừa cười nói vừa đi, đến khoảng một giờ chiều thì tới nhà dân dự định nghỉ lại. Sau khi ăn qua bữa cơm dân dã đơn giản, họ bắt đầu leo núi. Để tránh đám đông du khách vào thứ bảy chủ nhật, Trương Diên Lâm đã cố ý chọn một ngọn núi nhỏ tương đối vắng vẻ ít người biết đến, nên việc leo trèo cũng có chút khó khăn.
Đi một hồi mất đến gần năm tiếng, đến khi đến phía sau núi thì trời đã tối đen. Trong bốn người thì Chu Hi chạy nhanh nhất, lúc đầu thì nhảy nhót linh hoạt như Tôn Ngộ Không về Hoa Quả Sơn, nhưng sức cô cũng nhanh chóng hao hết, về sau thì cả người như bị vắt cạn kiệt, chỉ lờ đờ bám theo phía cuối đội hình.
Tần Thâm vì thường ngồi văn phòng nên cũng không khá hơn là bao, bò một chút thì mồ hôi đã nhễ nhại. Ngược lại Trương Diên Lâm thoạt nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng vì trước đó cô có luyện tập vũ đạo một thời gian dài nên đôi chân vẫn rất khỏe, đi ba bốn tiếng rồi vẫn giữ được vẻ thoăn thoắt điêu luyện. Còn Lý Du, nhờ kiên trì rèn luyện trong khoảng thời gian này mà cũng đã thấy được thành quả, mặc dù lưng áo đã bị mồ hôi làm ướt nhưng vẫn có thể duy trì tốc độ ngang với Trương Diên Lâm. Điều này khiến cô có chút bất ngờ, “Hơn một tháng không gặp, cảm thấy ngươi nhìn có vẻ tinh thần hơn nhiều đấy!”
“Ừm, gần đây ta có tập thể dục.” Lý Du đáp.
“Vậy à, ta cứ tưởng công việc mới sẽ khiến ngươi bận bù đầu, nên hơn một tháng nay không dám liên lạc với ngươi."
"Bận rộn thì đúng là vẫn rất bận, nhưng mà thời gian nghỉ ngơi và tự do cũng nhiều hơn, có thể làm chút chuyện riêng."
“Có cảm giác đó, ngươi thế mà lại tự mình nấu cơm, chuyện này đặt ở trước kia là không thể tưởng tượng được, ta còn nhớ ở công ty lúc đó, ngươi vì bớt việc mà ngày nào cũng cắm đầu ăn lẩu, ta lén đếm, có lúc ngươi ăn liền hơn hai mươi ngày lẩu đó, lúc đó mọi người đều đoán không biết khi nào thì ngươi mới đổi món khác.”
"Ừ, bởi vì ăn lẩu có vị tương đối thanh đạm, ít dầu muối, mà lại có thể ăn được rau xanh, mấy đồ ăn ngoài khác thì khẩu vị đều nặng quá." Lý Du vừa nói xong lại nhìn Trương Diên Lâm.
"Sao vậy?" Trương Diên Lâm nháy mắt.
"Không có gì, chỉ là có chút bất ngờ, ta còn tưởng ngươi sẽ muốn quên hết đoạn ký ức đó đi."
"Ta đúng là đã từng nghĩ vậy, đáng tiếc não của ta không phải ổ cứng, không có chức năng xóa bỏ, sau đó bác sĩ trị liệu tâm lý nói với ta, nếu thực sự không thể nào quên được thì hãy thử chấp nhận nó, dù sao thì trong những ký ức tồi tệ cũng vẫn còn những khoảnh khắc tốt đẹp. Ta nghĩ cũng đúng, nếu như không đi làm ở đó, có lẽ ta cũng không gặp được ngươi…. …. Mọi người." Trương Diên Lâm nói rồi cười.
"Công việc mới của ngươi thế nào rồi?" Lý Du hỏi.
"Cũng phỏng vấn qua mấy nơi, về mức lương thì vẫn hơi khác so với mong muốn của ta…. …. Nhưng mà ta cũng không muốn kéo dài nữa, dù sao ta cũng thất nghiệp hơn một năm rồi, ở nhà mãi thì cũng sắp mốc meo rồi, đúng rồi, công ty mới của ngươi nhìn có vẻ tốt đó, bên đó còn tuyển người không?"
“Nhân viên ở Đệ Tam Kỷ rất ít biến động, nên họ cũng ít khi thông báo tuyển dụng, nhưng mà ta về sẽ hỏi bên nhân sự giúp ngươi.”
“Khổ quá, vô tình lại làm phiền ngươi rồi, rõ ràng trước đây ta đã phiền ngươi nhiều lần như vậy rồi." Trương Diên Lâm áy náy nói.
"Không sao, ngược lại cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
Sau đó hai người không nói gì nữa, bởi vì Chu Hi và Tần Thâm dìu nhau từ phía sau chạy tới, sau đó Trương Diên Lâm và Lý Du cũng chậm lại bước chân, tiếp tục xuống núi.
Về đến nhà dân, Tần Thâm tìm ông chủ mượn bếp nướng, mua thêm một túi than, lấy ra đủ loại đồ ăn chế biến và rau quả đã gửi trong tủ lạnh. Bốn người vừa nướng vừa ăn uống bia.
Trong bữa tiệc, Chu Hi uống đến cao hứng còn biểu diễn một tiết mục độc chiêu, Lý Du vốn tưởng nàng sẽ bắt chước thi tiên Lý Bạch say rượu ngâm thơ, hay là làm một cái gì đó kiểu say rượu vẽ tranh, kết quả là nàng đứng lên rồi mượn chút men say cứ vậy mà làm Đoàn nhi thiên tân bài vè.
Đến khi ăn uống no say, bốn người lại chơi một lát bài. Có điều bây giờ đã khác thời học sinh, mọi người đều đã không có tiền vốn để thức khuya đánh đêm nữa, thấy đã gần mười một giờ, Chu Hi và Trương Diên Lâm bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, rồi ai nấy về phòng ngủ.
Lý Du và Tần Thâm cũng rửa mặt rồi ai về giường nấy nằm xuống. Trải qua một ngày bôn ba mệt mỏi, cả hai đều cảm thấy thân thể uể oải, nằm xuống không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ say, nhưng Lý Du không ngờ Tần Thâm thoạt nhìn nhã nhặn vậy mà lúc ngủ lại ngáy, hơn nữa còn rất to.
Sau nửa đêm Lý Du bị tiếng ngáy của hắn đánh thức, sau đó thì không tài nào ngủ lại được. Lý Du liếc nhìn Tần Thâm đang ngủ say, không đánh thức hắn mà rón rén mặc quần áo vào, đứng dậy đi ra ngoài.
Vì cũng không ngủ được nên Lý Du dứt khoát cứ vậy đi dọc theo con đường nhỏ trong thôn, bất tri bất giác đi tới bên đập nước. Lúc đi một mình thì hắn không thấy, nhưng đến khi ra đập nước thì Lý Du nhìn thấy ở xa trên mặt nước có ánh sáng mơ hồ.
Lý Du ban đầu tưởng nhân viên đập nước đi tuần tra, nhưng nhanh chóng phát hiện ra không đúng. Mấy người này lén la lén lút, một người đứng trên bờ canh chừng, còn hai người đang dùng một chiếc thuyền cao su. Lý Du hạ thấp người lại gần thêm một chút, phát hiện bên cạnh thuyền cao su trên mặt nước nổi lềnh bềnh rất nhiều con cá ngửa bụng.
Nhìn thêm bình ắc quy trên thuyền, cộng với cách ăn mặc của hai người kia, trên tay còn có cần câu và lưới cá, Lý Du liền hiểu ra ngay, đây là đám trộm đang dùng kích điện để bắt cá ở đập nước.
Lý Du không ra mặt ngăn cản cũng không lớn tiếng quát mắng, dù sao đối phương cũng có ba người. Trên tay còn có gậy điện. Hắn chỉ lẳng lặng lùi lại rồi quay trở lại, sau đó gọi 110, báo cáo có người dùng kích điện đánh cá. Sau khi cúp điện thoại, Lý Du bỗng nhận ra cái vấn đề trước đó làm hắn đau đầu hình như cũng đã có hướng giải quyết.
Hắn vô tình tìm ra được phương án tốt nhất để hạn chế con rồng kia di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận