Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 981: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 3 ) (length: 3988)

Nàng đối xử tốt với hắn như vậy, hắn lại luôn không có công việc, đều là nàng nuôi hắn, còn vì hắn sinh con dưỡng cái, thậm chí về nhà còn hầu hạ hắn, nhưng hắn vẫn vượt quá giới hạn.
Dương Lệ Quyên trong lòng ấm ức vô cùng, hận không thể xé xác ả tiểu tam kia.
"Đều là tại ngươi, đồ xui xẻo." Dương Lệ Quyên lại lần nữa nhéo mạnh vào đầu vai Cố Tây Tây.
Cố Tây Tây cúi gằm đầu, miệng nhỏ mím chặt, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hắn lạnh đến lợi hại, nhưng hắn không dám có bất kỳ hành động nào.
"Quyên, làm gì vậy, đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng đi thôi." Ngoài cửa, một người phụ nữ trạc tuổi Dương Lệ Quyên bước tới, hơi béo hơn Dương Lệ Quyên một chút, cũng là nhân viên của cô nhi viện Tinh Tinh, tên là Đỗ Trân Châu.
"Đến giờ ăn rồi." Dương Lệ Quyên mắt sáng lên, "Đều tại thứ đồ xui xẻo này, hại ta quên cả giờ ăn cơm."
Đỗ Trân Châu quét mắt nhìn tiểu nam hài ngồi trong chậu gỗ, tự nhiên cũng thấy được dấu vết trên người hắn, bất quá nàng cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi không để ý nữa.
"Đi nhanh lên đi."
"Được." Dương Lệ Quyên đứng dậy nói với Cố Tây Tây, "Tự mình tắm rửa, tắm xong thì tự về phòng, phạt ngươi hôm nay không được ăn tối."
Nói xong, cùng Đỗ Trân Châu rời đi.
Thanh âm hai người thấp thoáng truyền đến.
"Trân Châu, cô nói viện trưởng mới khi nào thì đến?"
"Dựa theo thời gian thì chắc là ngày mai."
"Nghe nói là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, nghe đâu tên là Ân Âm, mới hai mươi ba tuổi, cũng không biết tại sao đang yên đang lành làm thiên kim tiểu thư lại không làm, lại chạy đến cái nơi quỷ quái này."
"Ai mà biết được. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng viện trưởng sẽ chọn một trong số những người cũ chúng ta, không ngờ..."
"Thôi đi, một tiểu thư đài các thì biết cái gì, dễ lừa gạt vô cùng."
"Nói cũng phải."
Tiếng hai người càng ngày càng xa.
.
Đi ngang qua một căn phòng nào đó, Dương Lệ Quyên nghe được bên trong truyền đến âm thanh va chạm, thuận miệng hỏi: "Thằng ngốc kia lại gào to."
"Còn không phải sao. Phiền muốn chết. Cô nói loại người này sao không dứt khoát c·h·ế·t quách đi cho xong, còn ở đây liên lụy chúng ta."
"Đúng vậy." Dương Lệ Quyên phụ họa, không hề có ý định đi quản người trong phòng.
Cô nhi viện Tinh Tinh cơ sở vật chất kém, phòng tắm cũng không có lắp đặt máy nước nóng, ngày thường đều là dùng ấm đun nước nóng.
Lúc này trong phòng tắm công cộng, chỉ còn lại có Cố Tây Tây một người.
Dương Lệ Quyên không có đun nước nóng cho hắn, mới bốn tuổi lại bị tàn tật hai chân, hắn cũng không có cách nào tự đun nước nóng.
Cố Tây Tây ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì lạnh.
Dù cửa phòng tắm đã đóng, nhưng giữa mùa đông, dù không có gió thổi vào, vẫn lạnh đến đáng sợ.
Cố Tây Tây tuy còn nhỏ, nhưng hắn cũng biết, thời tiết này không thể ở lâu trong nước lạnh.
Tay nhỏ lau nước mắt, cầm lấy khăn mặt định bụng nhanh chóng lau qua loa, rồi ra khỏi nước.
"Xếp thành một hàng, đem chậu của các ngươi bưng cho cẩn thận, nếu ai làm đổ, tối nay đừng hòng ăn." Bà cô nhà ăn cầm cái vá múc canh, lớn tiếng nói.
Trước mặt nàng, là ba cái thùng gỗ lớn.
Một thùng gỗ đựng cơm, một thùng đựng thức ăn, là cải trắng, thùng cuối cùng là bánh bao.
Ở cô nhi viện, phàm là những đứa trẻ có thể tự ăn cơm đều tự giác cầm bát, xếp hàng đi lấy cơm.
Mỗi người một vá cơm, nửa vá cải trắng, còn có một cái bánh bao.
Cô nhi viện Tinh Tinh một ngày ba bữa, cơ bản là không có bao nhiêu thịt.
Trong đám người, có hai cậu bé nắm tay nhau đang xếp hàng.
Cậu bé lớn hơn khoảng tám tuổi, tóc đen xoăn mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, da thịt trắng nõn, phảng phất có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ li ti dưới da.
(còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận