Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1023: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 45 ) (length: 3997)

Hắn cao hứng hướng văn phòng viện trưởng đi đến.
Mà bên này, Ân Âm không ngờ tới vợ chồng Tô thị muốn nhận nuôi Trường Sinh, chẳng lẽ bọn họ không quan tâm đến tình trạng thân thể của Trường Sinh sao?
Bất quá, Ân Âm vẫn muốn xác nhận lại: "Các ngươi có biết Trường Sinh bị bệnh tim bẩm sinh không?"
"Cái gì? Trường Sinh bị bệnh tim!" Vợ chồng Tô thị đều kinh ngạc.
Ân Âm vừa nhìn liền biết nhân viên kia không có nói cho bọn họ biết tình hình thân thể của Trường Sinh.
"Có nghiêm trọng không? Uống thuốc, làm phẫu thuật có được không? Nếu như làm phẫu thuật có thể khỏi, cho dù nửa đời sau đều phải uống thuốc cũng không sao. Gia đình chúng ta hẳn là vẫn có thể gánh vác nổi." Người phụ nữ có hảo cảm với Trường Sinh, nàng thật sự muốn nhận nuôi Trường Sinh, dù biết hắn có bệnh tim, chỉ cần không nghiêm trọng, nàng vẫn không muốn từ bỏ.
Nhà bọn họ cũng coi như có chút tài sản, nuôi dưỡng một người bị bệnh tim cần uống thuốc trường kỳ vẫn có thể.
Ân Âm không nghĩ tới bọn họ nghe được Trường Sinh có bệnh tim, còn nguyện ý nhận nuôi hắn, điều này thật đáng quý, chỉ là... "Bệnh tim của Trường Sinh rất nghiêm trọng." Vô luận là lo lắng cho thân thể Trường Sinh, hay là không muốn giấu diếm đôi vợ chồng này, Ân Âm cuối cùng vẫn nói cho bọn họ biết tình trạng thân thể thật sự của Trường Sinh.
"Tim RH âm tính, sống không quá mười tuổi." Người phụ nữ lẩm bẩm, ánh mắt ảm đạm đi mấy phần.
"Cho nên, các ngươi hiện tại quyết định là..." Ân Âm cũng thấp thỏm, bất quá nàng đại khái có thể đoán được đáp án.
Vợ chồng Tô thị liếc nhau một cái, cuối cùng người đàn ông xin lỗi nói: "Xin lỗi, trong tình huống này, chúng ta không có biện pháp nhận nuôi Trường Sinh."
Trường Sinh cầm con búp bê vải, vất vả đi đến văn phòng viện trưởng, hắn đỡ tường, thở hổn hển, rõ ràng hắn đi lại có chút gian nan, rất mệt mỏi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn vừa tới, nghe được lại là những lời này.
Hai con búp bê vải trong tay nháy mắt rơi xuống đất.
Một giây sau, Trường Sinh lập tức xoay người nhặt búp bê vải lên rồi rời đi.
Cửa phòng ngủ đóng lại, để lại một mảnh tối tăm và yên tĩnh.
Trường Sinh ngồi ở một góc giường, cuộn tròn, trong tay vẫn cầm hai con búp bê vải, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Hắn nhẫn nhịn, không để cho mình khóc thành tiếng.
Búp bê vải của Trường Sinh là hai con búp bê tinh xảo nhất mà hắn làm được sau khi học làm thủ công, hắn vẫn muốn đem hai con búp bê tặng cho cha mẹ nuôi tương lai.
Nhưng búp bê này để mấy năm, vẫn không thể đưa ra ngoài.
Nhưng Trường Sinh không hề từ bỏ, vẫn luôn giữ lại.
Mà hôm nay, nghe được vị mụ mụ kia nguyện ý nhận nuôi hắn, Trường Sinh thật cao hứng, hắn cho rằng điều ước năm mới của hắn đã thành hiện thực, thần tiên trên trời đã đưa cho hắn cha mẹ, hắn cao hứng quên cả tình trạng thân thể của mình, vội vàng trở về phòng ngủ, cầm búp bê, liền muốn đi tặng cho bọn họ.
Nhưng nghe được lại là... "Không khóc, Trường Sinh không khóc, không sao cả." Trường Sinh dùng mu bàn tay lau nước mắt, miệng thấp giọng an ủi chính mình. Hắn ôm chặt hai con búp bê vào trong ngực.
Trong căn phòng mờ tối yên tĩnh, đứa trẻ cuộn tròn nằm trên giường, như một con thú nhỏ đang độc tự liếm láp vết thương.
Cuối cùng, vợ chồng Tô thị quyết định nhận nuôi đứa trẻ tên là Lộc Lộc.
Trường Sinh rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, hai con búp bê vẫn được hắn đặt ở đầu giường. Hắn sờ sờ búp bê, rời khỏi phòng ngủ.
Chỉ là vừa đi ra ngoài liền nghe được có hai nhân viên đang nói chuyện.
"Nghe nói không, đôi vợ chồng hôm nay ban đầu là muốn nhận nuôi Trường Sinh, sau lại nhận nuôi Lộc Lộc."
"Điều này không phải bình thường sao, tình trạng thân thể của Trường Sinh, ai dám nhận nuôi chứ, chỉ sợ tốn tiền, cuối cùng mệnh cũng không còn."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận