Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1629: Gây dựng lại gia đình mụ mụ ( 2-30 ) (length: 3918)

Vì thế, mấy đứa trẻ xung quanh đều học theo, nhao nhao đòi được ngồi lên vai ba ba để đi hái anh đào.
Một người ba ba nhìn đứa con trai mười hai tuổi, đã rắn rỏi, đang lộ vẻ mặt chờ mong với mình, có chút dở khóc dở cười nói: "À, con trai à, con tha cho ba ba đi, ba ba cõng con không nổi đâu."
Lời này vừa nói ra, người nhà đứng bên cạnh đều ồn ào cười to.
Vệ Đình ngồi trên vai Thời Dịch rất vui vẻ.
Thời thúc thúc là ba ba tương lai của hắn.
Đây là cảm giác có được ba ba sao?
Hắn rất thích a.
Rất nhanh, Vệ Đình liền hái được nửa giỏ anh đào, theo vai Thời Dịch tụt xuống.
"Đi thôi, chúng ta trở về đi."
"Được."
Một lớn một nhỏ xách giỏ đựng đầy hoa quả, thắng lợi trở về.
-
Một bên khác, lúc Thời Dịch mang Vệ Đình đi hái quả, Ân Âm đem thịt, chân gà, rau quả đã tẩm ướp gia vị lấy ra, lại lấy ra những que tre dài và mảnh.
Nàng trước tiên đeo găng tay cho mình và hai đứa nhỏ.
Cầm lấy một que tre bắt đầu làm mẫu: "Cứ như vậy, xiên thịt vào trong que tre là được. Mỗi que tre xuyên ba miếng thịt là đủ. Cứ từ từ, không cần vội."
Có Ân Âm làm mẫu, Tinh Tinh và Lôi Lôi cũng học theo một cách bài bản.
Tinh Tinh tương đối lớn, khí lực cũng lớn hơn một chút, rất nhanh liền học được.
Lôi Lôi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khả năng thao tác của nàng rất mạnh, khi xuyên đồ vật, dùng lực một cách khéo léo, mà không phải là sức trâu, cho nên bắt đầu xuyên cũng rất nhẹ nhàng.
Bất quá bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, Ân Âm phân công cho nàng xuyên rau quả.
Lôi Lôi chuyền lên một chuỗi nấm kim châm, giơ lên trước mặt Ân Âm, đôi mắt sáng long lanh, dưới ánh nắng, hai tròng mắt trong suốt, lấp lánh ánh sáng.
Ân Âm cười, khen ngợi: "Lôi Lôi giỏi quá, nhanh như vậy đã học được, xuyên rất tốt."
Lôi Lôi cười cong cả lông mày, đặt nấm kim châm xuống, lại bắt đầu xuyên, rất có động lực.
Lúc này, Ân Âm phát giác được Thời Tân Tinh đang vụng trộm nhìn nàng, đáy mắt cũng lộ ra một chút chờ mong.
Nàng nhìn Thời Tân Tinh đã xuyên xong mấy que thịt nướng, nói: "Tinh Tinh cũng rất giỏi, lập tức đã xuyên được nhiều như vậy."
Đứa nhỏ nhanh chóng liếc nhìn nàng một cái, mặc dù biểu cảm trên mặt không có nhiều dao động, nhưng khóe môi lại không tự giác nhếch lên.
Ân Âm suy nghĩ một chút, nói: "Ta hát cho các ngươi nghe nhé. Ta nói cho các ngươi biết, ta hát rất hay. Các ngươi muốn nghe bài gì?"
Nàng muốn dùng bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Ân Âm, nhưng nhìn thấy bàn tay mình dính đầy nước tương, hơi hơi chần chờ một chút.
Bất quá Ân Âm đã nhìn thấy, hỏi: "Lôi Lôi muốn nghe bài gì?"
Lôi Lôi không biết nói chuyện, nhưng nàng biết làm động tác.
Vì thế Ân Âm liền thấy Lôi Lôi hai tay ôm tim, lộ ra một nụ cười thật tươi.
Ân Âm: ". . ." Cái này có chút khó đoán a.
May mắn có Thời Tân Tinh giải cứu, đứa nhỏ khẽ nhắc nhở: "Lôi Lôi muốn nghe bài hát có phải "Nụ cười của bạn thật đẹp" không?"
Trên mặt Lôi Lôi ý cười càng lớn, lập tức gật đầu.
Ân Âm hiểu rõ, bài hát này, nàng vừa vặn biết hát.
"Được, dì liền hát cho các ngươi nghe bài hát này."
Ân Âm hắng giọng một cái, bắt đầu hát, giọng hát của nàng thiên về dịu dàng, lúc nói chuyện liền cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp, lúc này hát lên càng thêm du dương. . .
"Muốn đi đến núi sông xa xôi, muốn đi bờ biển ngắm hải âu, mặc kệ mưa gió có bao nhiêu, có bạn là đủ. . . Nụ cười của bạn thật đẹp, giống như hoa mùa xuân, đem tất cả phiền não, tất cả ưu sầu, hết thảy đều thổi tan. . ."
Tiếng hát du dương, cùng với gió nhẹ nhàng thổi ra ngoài, xung quanh một vài đứa trẻ cũng nghe thấy tiếng hát của Ân Âm, bọn họ cơ bản đi học ở trường đều đã được học bài hát này, đặc biệt là những đứa trẻ nhỏ tuổi.
"Nụ cười của bạn thật đẹp" đến từ bài hát của gia đình ba người Lý Hân Dung trên mạng, nghe rất hay.
(Kết thúc chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận