Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 777: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 7 ) (length: 3797)

Cho nên, dù mua được bánh ngọt, và cho dù con gái Ngụy Viện cùng Lư Đản có ở đó, cũng tuyệt đối sẽ không cho bọn họ. Không ngờ bọn họ lại ăn vụng, còn gây ra chuyện này.
"Nương, làm sao bây giờ, con có thể hay không trúng đ·ộ·c mà c·h·ế·t?"
"Oa." Một bên Lư Đản vừa gãi ngứa, một bên sợ đến p·h·át k·h·ó·c.
Ngụy lão thái cũng hoảng hốt: "Đi, chúng ta hiện tại lập tức đi tìm con đ·ộ·c phụ kia, sao nàng ta dám giữa ban ngày ban mặt dùng đ·ộ·c h·ạ·i tiểu cô t·ử và cháu ngoại."
Ân Âm còn chưa kịp nói gì với Tiểu Thảo, Tiểu Hổ, Ngụy lão thái liền mang theo người xông tới mắng chửi ầm ĩ, một mực mở miệng là đ·ộ·c phụ, còn muốn báo quan bắt Ân Âm.
Ân Âm bình chân như vại dựa vào tường: "Cho nên, các ngươi thừa nh·ậ·n bánh ngọt kia là các ngươi ăn vụng? Tiểu Hổ, nghe được chưa, con đã oan uổng cho em gái con rồi."
Tiểu Hổ mập mạp giận đùng đùng nhìn Lư Đản và Ngụy Viện, bất quá cũng không có nh·ậ·n sai.
Ân Âm nhìn hai cái búi tóc trên đầu hắn, nhịn xúc động muốn nắm c·h·ặ·t một chút, thôi, lát nữa sẽ thu thập thằng nhóc này sau.
"Ân thị, đồ đ·ộ·c phụ nhà ngươi, ngươi còn không mau đem t·h·u·ố·c giải ra đây, chẳng lẽ lại thật muốn hạ đ·ộ·c c·h·ế·t tiểu cô t·ử và cháu ngoại hay sao, yêu nhi đáng thương của ta ơi, sao lại cưới ngươi chứ, ta nhất định phải để nó bỏ ngươi." Ngụy lão thái k·h·ó·c t·h·i·ê·n đoạt địa.
Ân Âm thần sắc thản nhiên, nói: "Muốn bỏ ta? Tùy t·i·ệ·n đi, chỉ cần Ngụy Nghiêu đồng ý là được."
Nói xong, Ân Âm một tay dắt một đứa, dẫn bọn chúng vào phòng.
Nàng chỉ muốn cho Tiểu Hổ biết bánh ngọt kia là ai ăn vụng, ngoài ra nàng không muốn để ý tới, càng không muốn xin lỗi hay bồi thường cho Ngụy Viện, Lư Đản bọn họ, rốt cuộc bánh ngọt kia là Ngụy lão thái mua.
"Không cho ngươi đi, ngươi còn chưa đưa t·h·u·ố·c giải?"
Ân Âm dừng bước chân, quay đầu lại vô tội nói: "Ta không có hạ đ·ộ·c, vừa rồi lời nói kia, kỳ thật là ta dọa các ngươi, về phần tại sao các ngươi lại p·h·át ban đỏ ngứa, vậy thì phải hỏi nương, nghe nói bánh ngọt kia có trộn lẫn bột đậu phộng?"
Ân Âm nói cho bọn họ chân tướng, không ở lại thêm nữa.
Ngụy Viện trợn tròn mắt: "Đây, đây là ý gì?"
Lúc này, Ngụy lão thái vỗ đùi, kêu lên một tiếng: "Đúng rồi, bánh ngọt kia thực sự có bột lạc, Viện Viện ơi, đậu phộng là thức ăn kích t·h·í·c·h, con không thể ăn."
Thì ra, Ngụy Viện bị dị ứng với đậu phộng, lúc nhỏ đã từng bị một lần, bất quá Ngụy Viện đại khái là không nhớ rõ, một khi dị ứng, thân thể sẽ ngứa p·h·át ban đỏ.
Hiện tại xem ra, thể chất dị ứng của Ngụy Viện cũng di truyền tới Lư Đản.
Ngụy lão thái biết bánh ngọt kia có bột lạc, nhưng thứ nhất bà ta không nhớ ra Ngụy Viện bị dị ứng đậu phộng, thứ hai, bà ta không ngờ Ngụy Viện và Lư Đản sẽ ăn vụng.
Đó đều là chuyện mười mấy năm trước, ký ức đã mờ nhạt, bằng không cũng sẽ không bị Ân Âm dọa sợ, cho là bọn họ bị trúng đ·ộ·c.
"Vậy, vậy nương, con và Lư Đản nương hai đứa phải làm sao bây giờ?"
"Đi đi đi, nương dẫn các con đi tìm Lâm đại phu ở cửa thôn."
Lâm đại phu kia là thầy thuốc trong thôn Hạnh Hoa, có chút bản lĩnh, trước kia Ngụy Viện bị dị ứng cũng là bà ta chữa khỏi.
Ngụy Viện ngứa đến lợi h·ạ·i, cũng không lo được tìm Ân Âm tính sổ nữa, lôi Lư Đản cùng Ngụy lão thái đi tìm đại phu.
- "Tiểu Hổ, con cũng đã nghe tiểu cô cô của con nói, bánh ngọt kia là bọn họ ăn vụng, không liên quan đến Tiểu Thảo. Nhưng con không phân biệt tốt x·ấ·u đã oan uổng Tiểu Thảo, Tiểu Thảo còn là em gái của con, có phải con nên nhậ·n lỗi với em gái không." Lúc này, Ân Âm ngồi trên ghế, đứng trước mặt là Tiểu Hổ và Tiểu Thảo hai đứa trẻ bốn tuổi.
Rõ ràng tướng mạo giống nhau như đúc, một đứa được nuôi đến trắng nõn nà, béo mập.
( chương này xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận