Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 31: Trọng nam khinh nữ mụ mụ (length: 3954)

Tưởng Kiến Quân nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng "Đô Đô", bởi vì kinh ngạc, hai mắt trợn trừng lên, rất nhanh trong bụng lại dâng lên lửa giận, suýt chút nữa thì ném cả điện thoại.
Trên đường trở về, sắc mặt hắn đen sầm lại. Hắn biết người anh cả kia của mình thật thà, rất dễ bị hắn bắt nạt, nhưng một khi đã nói ra lời, hắn căn bản là nói được làm được.
Số tiền sinh hoạt Tưởng Kiến Quốc gửi về nhà mỗi tháng, cơ bản có hơn một nửa có thể rơi vào túi của hắn.
Tiền hưu của Tưởng lão thái không có bao nhiêu, hơn nữa Tưởng Kiến Quân muốn ổn định nguồn "thu nhập", ngẫm lại, hắn cảm thấy không thể tùy tiện cắt đứt tiền của anh cả mình.
Nhưng nhất thời hắn lại nghĩ không ra biện pháp nào khác.
Cho đến không lâu sau, hắn nhận được điện thoại của Tưởng lão thái gọi từ thành phố S tới.
Trong điện thoại, Tưởng lão thái vừa mở miệng liền mắng Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm ầm ĩ, Tưởng Kiến Quân nghe phiền lòng, nhưng rất nhanh liền nghe được một điểm mấu chốt, hai mắt sáng lên.
"Mẹ, mẹ nói anh cả mở một tiệm cơm, làm ăn rất tốt sao?" Tưởng Kiến Quân trong lòng tính toán.
"Đúng vậy, người ra người vào nhiều lắm, không phải lão đại có tài nấu ăn này sao. Việc làm ăn tốt đến mức còn thuê mấy người đấy." Tiệm cơm mở, Tưởng lão thái và Tưởng Kim Bảo vẫn ở trong đó ăn cơm, Tưởng Kiến Quốc cho bọn họ cơm ăn, nhưng không thèm để ý đến bọn họ.
Nghe được tiệm cơm còn thuê người, Tưởng Kiến Quân càng khẳng định tiệm cơm làm ăn tốt, nhưng anh cả mình đi thuê người khác, lại không nghĩ tới đứa em trai không có công việc là mình, Tưởng Kiến Quân liền khó chịu.
"Mẹ, mẹ nói xem anh cả này quá đáng thật, mở tiệm cơm mà lại đi thuê người ngoài, không thèm nghĩ đến em trai này là ta, ta còn là em trai ruột của hắn đó, trong nhà còn có ba đứa con muốn nuôi, sao hắn không nghĩ giúp đỡ ta một chút, cho ta làm một phần việc trong quán cơm."
Tưởng lão thái nghe tiểu nhi tử nói như vậy, lập tức vỗ đùi mình một cái, đúng vậy, rõ ràng có em trai có thể giúp, lại đi thuê người ngoài, cách làm của lão đại càng ngày càng khiến người ta sợ hãi.
"Kiến Quân à, con nói đúng, con là em trai, anh cả con nên giúp đỡ con, cho dù đưa một nửa tiệm cơm cho con cũng là phải. Hay là con đến thành phố S luôn đi, yên tâm mẹ sẽ giúp con." Tưởng lão thái trong lòng có kế hoạch, tâm tình vui hẳn lên.
"Được, mẹ chờ con." Lại lần nữa cúp điện thoại, lần này Tưởng Kiến Quân tâm tình vui vẻ chưa từng có.
Không ngờ anh cả của hắn lại không nói một tiếng liền mở tiệm cơm, đây là muốn âm thầm phát tài đây mà, khó mà làm được, muốn phát tài cũng phải kéo em trai theo với chứ.
Tưởng Kiến Quân không kịp chờ đợi thu dọn hành lý lên xe đi thành phố S, còn hai đứa con đang đi học trong nhà, cùng với đứa thứ ba bị thiểu năng trí tuệ, hắn ném cho hàng xóm chăm sóc, còn cho tiền.
Nhưng số tiền đó căn bản không đủ ba đứa nhỏ ăn uống, huống hồ đứa thứ ba còn cần người trông.
Bất quá hàng xóm kia cũng là người tốt bụng, thở dài, không nói gì thêm.
Đầu kia, Tưởng lão thái cúp điện thoại, lập tức trở về tiệm cơm, đem chuyện Tưởng Kiến Quân muốn tới tiệm cơm làm việc nói cho Tưởng Kiến Quốc.
"Lão đại à, con chỉ có một đứa em trai này thôi, con không giúp nó thì ai giúp nó."
"Em trai con từ nhỏ đã thông minh, có nó ở đây, việc làm ăn của quán cơm này khẳng định sẽ càng tốt."
"Ta thấy không bằng để em trai con quản sổ sách đi."
Tưởng Kiến Quốc suýt chút nữa bị chọc cười.
Tưởng Kiến Quân thông minh? Đó mà gọi là thông minh sao? Đó gọi là thích "trộm gà bắt chó", giở trò vặt.
Còn quản sổ sách? Tưởng Kiến Quốc có thể khẳng định, nếu thật sự để Tưởng Kiến Quân quản sổ sách, vậy sổ sách khẳng định trông coi trông coi sẽ biến mất.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận