Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1454: Bảo bối, mụ mụ mang ngươi về nhà ( 61 ) (length: 3869)

"Nãi nãi, ta sợ lắm, ta rất sợ ba ba sẽ không cần chúng ta nữa, sẽ rời bỏ chúng ta, ô ô..." Hứa Khả Khả như không thể kiên trì thêm được nữa, giơ tay ôm lấy Hứa mẫu, bật khóc nức nở.
Hứa mẫu vội vỗ lưng nàng trấn an: "Sao có thể như vậy, sao con lại nghĩ thế. Ba ba con sao có thể rời bỏ chúng ta."
Hứa Khả Khả thút thít nói: "Mẹ và ba ba tình cảm tốt như vậy, mẹ lại kiên quyết muốn cùng ba ba l·y ·h·ô·n, nhưng gần đây ba ba vẫn luôn đi tìm mẹ, có thể hay không, có thể hay không trong lòng ba ba, tình cảm của hắn với mẹ sâu đậm hơn, có thể hay không mẹ muốn cướp ba ba đi. Ô ô, nãi nãi, Hoan Hoan tỷ tỷ đã cướp mẹ đi rồi, lẽ nào chị ấy còn muốn cướp cả ba ba sao? Nếu ba ba và mẹ đều rời đi, vậy Khả Khả phải làm sao đây, Khả Khả sẽ thành đứa trẻ không có cả ba lẫn mẹ mất thôi."
"Sao có thể như vậy, Khả Khả con nghĩ nhiều rồi, ba ba con không phải loại người như thế." Hứa mẫu tuy an ủi Hứa Khả Khả như vậy, nhưng những lời vừa rồi của cô bé vẫn cứ quanh quẩn trong lòng bà, tạo thành khúc mắc. Bao năm qua, bà là người hiểu rõ nhất con trai Hứa Chi Hoành yêu thương Ân Âm - người vợ này đến nhường nào, liệu có khi nào Ân Âm nói muốn l·y ·h·ô·n với A Hoành chỉ là cái cớ, kỳ thực cô ta muốn cướp A Hoành đi.
Hứa mẫu nghĩ đến những câu chuyện xưa ở quê mà bà từng nghe, chẳng phải có những đứa con trai đứng về phía vợ, cuối cùng bỏ rơi cha mẹ già để đi theo vợ hay sao?
Tuy bà cảm thấy con trai mình sẽ không như vậy, nhưng vạn nhất thì sao, vạn nhất con trai bị Ân Âm mê hoặc thì sao chứ?
Cả đời này bà chỉ có một đứa con trai là Hứa Chi Hoành, vất vả nuôi nấng nó khôn lớn, bà tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cướp nó đi. Hứa mẫu nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
"Khả Khả, con yên tâm, nãi nãi sẽ không để ai cướp ba ba của con đi đâu."
"Thật sao ạ?" Hứa Khả Khả ngẩng đầu hỏi, đôi mắt ngấn nước trong veo và ngây thơ, cô bé vùi đầu vào n·g·ự·c Hứa mẫu, dụi dụi, nói, "Con biết ngay mà, nãi nãi là người thương Khả Khả nhất."
-
Buổi tối, Hứa Chi Hoành nằm trên g·i·ư·ờ·n·g, căn phòng tối đen, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, t·r·ố·ng rỗng đến đáng sợ.
Vị trí bên cạnh, rốt cuộc không còn hơi ấm và sự mềm mại kia nữa.
Cảm giác nằm một mình trong chăn nệm lạnh lẽo này, thật sự t·r·ố·ng trải đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thời gian gần đây, hắn vẫn luôn bị m·ấ·t ngủ, thức trắng hết đêm này đến đêm khác không tài nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn lại quay về cái ngày hôm đó, hắn ở trên sân thượng b·ệ·n·h viện, nói lời đồng ý buông tay, ánh mắt Hoan Hoan tĩnh lặng mà tuyệt vọng, lại nhớ đến Ân Âm bình tĩnh mà lạnh nhạt nói muốn cùng hắn l·y ·h·ô·n.
Người đàn ông đặt tay lên trán, che đi nỗi đau khổ nơi đáy mắt.
Ai có thể nói cho hắn biết, hắn phải làm sao đây?
Bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng hổi, cảm giác bất lực và mệt mỏi bủa vây khắp người, Hứa Chi Hoành biết, hắn ốm rồi.
Nhưng hắn lại không uống t·h·u·ố·c, cũng không đi khám bác sĩ, cứ mặc kệ như vậy, phảng phất như đang tự hành hạ bản thân.
Đã từng có lúc, chỉ là một cái hắt hơi, vợ hắn đều sẽ rất khẩn trương và lo lắng, còn nếu như chỉ có một mình hắn...
Đúng lúc này, Hứa Chi Hoành nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng động.
Ban đầu Hứa Chi Hoành cho rằng mình nghe nhầm. Nhưng sau đó âm thanh càng lúc càng lớn.
Giờ này, đáng lẽ tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, sao lại có động tĩnh được nhỉ?
Chẳng lẽ là Ân Âm và Hoan Hoan quay về?
Nghĩ đến khả năng này, Hứa Chi Hoành vội vàng ngồi dậy, nhưng do bị ốm mà đầu nặng chân nhẹ, hắn mất thăng bằng ngã ngược trở lại.
Phải vất vả lắm, hắn mới dùng tay chống đỡ đứng vững, lại lần nữa đi ra ngoài.
Chỉ là, đợi đến khi Hứa Chi Hoành thấy rõ mọi thứ trong phòng khách, sự chờ đợi vừa dâng lên trong lòng lại như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống.
(còn tiếp)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận