Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1025: Tinh Tinh cô nhi viện viện trưởng mụ mụ ( 47 ) (length: 4564)

Việc này xảy ra đột ngột khiến hắn phải đối diện trực diện với sự thật này.
Như vậy quá tàn nhẫn.
"Các ngươi, các ngươi" Ân Âm nghiến răng muốn mắng hai người, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt trở vào.
Mắng các nàng thì có ích gì, chẳng lẽ mắng, thì Trường Sinh có thể sống mãi sao?
Ánh mắt Ân Âm dừng lại trên cửa phòng cấp cứu trước mắt, nói: "Trở về thì chủ động từ chức đi."
"Ân viện trưởng, thực xin lỗi, chúng ta không cố ý" Các nàng cũng thực sự sợ hãi, sợ hãi Trường Sinh sẽ vì các nàng mà c·h·ế·t đi.
Ân Âm không để ý đến các nàng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, phảng phất như một thế kỷ, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở.
"Bác sĩ, Trường Sinh thế nào?" Ân Âm lập tức đi lên hỏi.
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống: "Tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, bất quá còn cần phải quan sát thêm ở phòng bệnh nặng. Trường Sinh mỗi lần phát bệnh, trái tim sẽ suy yếu một lần, chờ đến khi trái tim hoàn toàn suy yếu, hắn cũng sẽ...
Tình huống trước mắt của hắn, nếu như còn không tìm được trái tim thích hợp thay đổi, chỉ sợ không chống đỡ được nửa năm. Tình huống của hắn không thích hợp sinh hoạt ở bên ngoài, nên nằm viện thì hơn."
Trước đây Trường Sinh phát bệnh, đều là điều trị ở bệnh viện này, cho nên bác sĩ trước mắt là người hiểu rõ nhất tình trạng của Trường Sinh.
Nghe được lời bác sĩ nói, Ân Âm hô hấp trì trệ: "Sao lại không chống đỡ được nửa năm, phía trước không phải nói mười tuổi sao? Hiện tại hắn mới tám tuổi mà."
Bác sĩ thở dài: "Lần này hắn phát bệnh rất nghiêm trọng, cảm xúc dao động rất lớn, suýt chút nữa thì không cứu được, nếu có lần sau, có lẽ không cần cứu, trực tiếp liền."
Ân Âm tay đỡ tường, run chân đến lợi hại, cơ hồ muốn ngã xuống trên mặt đất.
Vì Trường Sinh còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, trước mắt không có cách nào thăm, Ân Âm chỉ có thể nhìn qua cửa sổ xem tình huống trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nam hài tái nhợt, mang mặt nạ dưỡng khí, hắn nhắm mắt, hiển nhiên còn chưa tỉnh lại. Thân hình gầy gò nhỏ bé nằm lọt thỏm trong ga giường trắng, trông yếu ớt, đôi mắt Ân Âm đỏ hoe lại lần nữa bị phủ một tầng hơi nước.
Trước mắt Trường Sinh chưa tỉnh, Ân Âm đương nhiên không có cách nào về cô nhi viện Tinh Tinh, đành phải nhờ Dương Bạch trông nom.
Ân Âm có chút bực bội nắm tóc, suy tư tìm kiếm biện pháp có được trái tim thích hợp với Trường Sinh.
Nhưng, loại chuyện này, hiện giờ là phàm nhân, nàng không có cách nào làm được.
Nửa năm, có thể tìm được không?
Ân Âm biết hy vọng rất xa vời.
Nàng gọi điện thoại cho Ân phụ, bảo hắn gia tăng tìm kiếm, không chỉ tìm trong nước, mà còn tìm ở nước ngoài, sau đó đem chuyện của Trường Sinh thông qua truyền thông tuyên truyền ra, hy vọng có càng nhiều người thấy, có lẽ, có lẽ kỳ tích sẽ xuất hiện.
Ân phụ liên tục đồng ý, hắn tự nhiên nghe theo lời con gái dốc sức tìm, nhưng hắn vẫn thở dài, đừng nói nửa năm, cho dù là một đời, cũng không nhất định tìm được một trái tim RH âm tính.
Những đứa trẻ trong viện, Tiếu Tiếu, Thanh Lãng, Miên Miên đều rất lo lắng cho Trường Sinh, đều muốn đến bệnh viện thăm hắn, nhưng Trường Sinh trước mắt còn chưa tỉnh, cho nên Ân Âm từ chối.
Trường Sinh tỉnh lại vào ngày thứ ba nằm viện, chuyển đến phòng bệnh thường, hắn vẫn mang mặt nạ dưỡng khí, thân thể còn rất yếu ớt, nhưng kiên trì muốn gặp Ân Âm.
"Trường Sinh, con nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, có gì nói thì chờ khỏe lại rồi nói." Ân Âm nắm tay có chút lạnh của đứa bé nói.
Trường Sinh khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt của hắn truyền ra từ dưới mặt nạ dưỡng khí: "Ân Âm mụ mụ, có phải Trường Sinh sắp c·h·ế·t không?"
Nước mắt ở đáy mắt Ân Âm suýt tràn ra, nàng nhịn xuống, khóe môi miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Nói bậy, cái gì mà c·h·ế·t với không c·h·ế·t, Trường Sinh của chúng ta sẽ khỏe lại."
"Trường Sinh đều nghe được." Trường Sinh thấp giọng nói, đáy mắt ảm đạm, hắn lại nghĩ tới cái gì, nắm chặt tay Ân Âm, "Ân Âm mụ mụ, nếu như, nếu như con c·h·ế·t, người hãy đem giác mạc của con cho Bình An đi."
Hắn đã từng nghe bác sĩ trong viện nói, mắt của Bình An không nhìn thấy, cần phải thay giác mạc, nếu như hắn c·h·ế·t, có thể đem giác mạc cho Bình An, vậy, vậy cũng tốt.
Ít nhất có người có thể thay hắn nhìn ngắm thế giới này, thế giới này có vui có buồn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận