Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 807: Bị làm hư hài tử mềm yếu nương thân ( 37 ) (length: 3965)

Hoa Cận lại thay một thân bạch y, áo trên thêu hoa sen thanh nhã, nàng tháo mạng che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn thoát tục, tinh xảo.
Thân là hoa khôi Xuân Phong lâu, Hoa Cận tự nhiên là xinh đẹp.
Từng có thư sinh nói nàng "Ra bùn mà không nhiễm, trạc thanh liên mà không yêu".
Hoa Cận nghe lời này, chỉ là cười khổ một tiếng, thân ở thanh lâu, làm sao có thể làm được.
Mà giờ đây, Hoa Cận chỉ hy vọng nàng trước mặt vị kia, là đóa thanh liên không nhiễm bụi trần.
Hoa Cận ngồi trước gương đồng, cầm lấy lược gỗ, nhẹ nhàng chải tóc, nghĩ đến chàng thư sinh làm nàng vừa gặp đã cảm mến kia, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên một vệt đỏ ửng, như được nhuộm bằng son thượng hạng.
"Tiểu thư..." Tiểu Đào đẩy cửa vào, mặt mang vẻ hưng phấn.
"Tiểu thư, ta nghe được tin tức về vị công tử kia. Người nhất định không thể ngờ, hắn chính là vị Ngụy cử nhân nổi danh kia..."
Ngụy cử nhân, tên Ngụy Nghiêu, tự Khải Chi.
Không chỉ có tướng mạo thanh tú, khí chất ôn tồn lễ độ, càng là tài hoa hơn người, học rộng tài cao, nếu không phải hắn đọc sách muộn, hiện giờ có lẽ đã không chỉ là cử nhân.
Tiên sinh của Ngụy cử nhân nói, sang năm kỳ thi mùa xuân, chỉ cần không có gì bất ngờ, Ngụy cử nhân rất có thể đỗ vào hàng nhất giáp.
Nhất giáp a, vô luận là trạng nguyên, bảng nhãn, hay là thám hoa lang, đều là những vị trí mà hiện tại đám thư sinh ở đông đảo chỉ có thể ngưỡng mộ, hơn nữa đỗ tiến sĩ xong, liền có thể được phong quan.
Hiện giờ trong đám thư sinh ở phủ thành, người được tôn trọng nhất chính là Ngụy cử nhân này.
Nghe được người làm mình xao xuyến con tim là Ngụy cử nhân, Hoa Cận có một loại cảm giác đã đoán trước được, phải, nam tử có khí chất thanh nhã như vậy, sao có thể là người bình thường.
Ngụy Khải Chi này, Hoa Cận biết, nàng đã từng được đọc qua thi từ của Ngụy Khải Chi, rất yêu thích thi từ của hắn, từ trong đó, nàng có thể cảm nhận được, kia là một nam tử có lòng ôm chí lớn, ngực mang hoài bão lăng vân.
"Tiểu Đào, ta nhớ, trước đây mụ mụ nói hội thi thơ này là để ta đi tiếp khách phải không?"
"Phải, tiểu thư."
Khóe môi Hoa Cận khẽ nở một nụ cười nhạt dịu dàng.
"Tiểu thư, người thật sự thích Ngụy cử nhân, ta nghe nói Ngụy cử nhân này không chỉ tài hoa hơn người, tiền đồ như gấm, phẩm hạnh cũng rất tốt, tiểu thư, nếu người có thể gả cho Ngụy cử nhân làm thiếp, thực sự tốt hơn so với gả cho người khác."
"Thiếp?" Khóe môi tươi cười của Hoa Cận hơi cứng lại.
"Phải, Ngụy cử nhân sớm đã lấy vợ sinh con."
Sắc mặt Hoa Cận tái nhợt, lập tức khóe môi hiện lên một nét cay đắng, phải a, một người quân tử phong quang như trăng sáng như vậy, sao có thể chưa lấy vợ sinh con, cho dù chưa có, thì nữ tử phong trần như nàng, làm sao xứng với hắn làm thê tử.
Vậy làm thiếp?
Hoa Cận không biết, trong lòng có chút rối bời.
"Tiểu thư, hội thi thơ bên kia sắp bắt đầu rồi, người chờ một chút liền qua thôi."
Hoa Cận lấy lại tinh thần: "Được, Tiểu Đào, trang điểm lại cho ta đi."
- Ngụy Nghiêu nhấc chân bước vào một gian phòng, có lẽ là do khá đông người, đều là những tài tử gần phủ thành, nên phòng rất lớn.
Chỉ là trong phòng, trừ đám bạn học đồng môn, còn có không ít nữ tử.
Ngụy Nghiêu hơi nhíu mày, điều này không khỏi làm hắn hiểu lầm.
Bọn họ đến đây, là vì hội thi thơ, là vì nghiên cứu thảo luận thơ văn, sách luận, không phải vì tìm vui mua vui.
Cho nên, sắc mặt Ngụy Nghiêu cũng không được tốt, cũng không hề chớp mắt, một chút dư quang đều không đặt lên người những nữ tử kia.
Ngụy Nghiêu vừa bước vào, liền thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao phần lớn bọn họ đều đến đây vì Ngụy Nghiêu.
"Khải Chi, cuối cùng ngươi cũng đến."
"Khải Chi huynh, ngồi đây."
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận