Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 786: Bị ném bỏ hài tử mềm yếu nương thân ( 16 ) (length: 4013)

Này không, tầm mắt liền rơi ngay bên cạnh, trên chiếc bánh bao nhân thịt mà muội muội kia vẫn chưa động tới.
Hắn nuốt nước miếng, đưa tay định lấy, dù sao trước kia trên bàn ăn, thứ gì ngon đều ưu tiên hắn, hắn đã quen muốn gì liền cầm nấy.
Nhưng tay hắn còn chưa chạm đến bánh bao nhân thịt, liền nghe đối diện có tiếng hừ lạnh.
Tay hắn cứng đờ, ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt Ân Âm như cười mà không phải cười, chợt có chút run rẩy.
Ân Âm thu hồi tầm mắt, thuận miệng lẩm bẩm: "Vừa rồi, cảm giác của cây củi kia không tệ, chắc hẳn đánh người rất thuận tay, hay là sau này thử xem. . ."
Tiểu Hổ lặng lẽ rụt tay về, trong lòng oa một tiếng khóc lên, rơi những giọt nước mắt bi thương.
Mẫu thân từng yêu thương hắn đã không trở lại rồi.
- Thời gian kế tiếp, Tiểu Hổ càng cảm nhận một cách toàn diện sự "chăm sóc" của nương thân, rõ ràng đã cảm nhận được mẫu thân yêu thương hắn, nay không trở lại là cái dạng gì.
Về việc ăn, hắn không còn là người ưu tiên lựa chọn, cũng không phải là duy nhất, tuyệt đối không cho hắn cơ hội tham ăn.
Cũng không cho hắn tùy hứng, khóc lóc om sòm cơ hội, không muốn đối mặt chính là cây củi giơ cao cao, nghe nói xúc cảm không tệ kia.
Dù sao chỉ một câu, hắn có, muội muội Tiểu Thảo cũng cần thiết phải có, hắn không còn là người được thiên vị, cho dù Ngụy lão thái nãi nãi vẫn ưu ái nàng, nhưng hắn vẫn bị đối xử khác rất nhiều so với trước kia.
Những ngày này, Tiểu Hổ sống trong nước sôi lửa bỏng.
Bất quá vẫn có duy nhất một điểm, làm hắn cảm thấy vui mừng, chính là nương thân làm đồ ăn thực sự là rất ngon.
Có đôi khi hắn cầm một cái bánh đi ra ngoài (khoe khoang), đều có thể làm đám trẻ con khác trong thôn thèm khóc, Tiểu Hổ không biết có bao nhiêu đắc ý.
Cho nên, Tiểu Hổ cảm thấy, xem vì nương thân làm đồ ăn ngon như vậy, hắn liền tiểu nhân không chấp đại nhân, không so đo với nàng.
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn không phản kháng được nương thân đã thay đổi.
Càng làm cho Tiểu Hổ cảm thấy đáng sợ là, nương thế mà bắt hắn và Tiểu Thảo cùng nhau học chữ.
Học chữ đối với hắn quá thống khổ, hắn vốn không phải người có thể an tĩnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác Ân Âm làm một ít bánh ngọt nhỏ đặc biệt ngon, dù sao Tiểu Hổ và Tiểu Thảo là trước giờ chưa từng ăn qua.
Nàng thực hành chế độ khen thưởng, ai học tốt, người đó có thể ăn.
Vì một miếng ăn, Tiểu Hổ mỗi lần lấy dũng khí muốn phản kháng đều xì hơi, gia nhập vào việc học chữ, đau nhưng vui vẻ.
Ân Âm trừ dạy hai đứa trẻ học chữ, còn thêu bình phong.
Nàng có tinh thần lực cường đại, xe chỉ luồn kim cũng rất nhanh, có đôi khi Tiểu Hổ, Tiểu Thảo cùng Ngụy lão thái xem đều rất sợ hãi thán phục.
Chỉ mất nửa tháng, Ân Âm liền thêu xong bình phong, một mặt là đoàn tụ sum vầy, một bên là bỉ dực song phi, là sính lễ mà gia đình nào đó ở trấn trên đưa trong lúc kết hôn.
Bởi vì là thêu hai mặt, công thêu vô cùng tốt, bức bình phong như vậy bán được mấy chục lượng.
Ân Âm rất hài lòng, nàng lại nhận một ít đồ thêu lớn về làm.
Về đến nhà, nàng liền cùng Ngụy lão thái thương lượng chuyện muốn xây phòng bằng gạch ngói.
Lúc phân gia, Ngụy Nghiêu phân ra là phòng cũ thêm tương đối nhiều bạc, chủ yếu là yêu cầu bạc dùng vào việc học.
Lúc Ngụy Nghiêu thi đậu cử nhân, cũng không phải không có thân hào nông thôn bỏ tiền, bỏ ruộng đất ra lôi kéo giao hảo, nhưng tư tưởng cổ xưa của Ngụy Nghiêu cự tuyệt triệt để, cho nên Ngụy gia vẫn không có tiền, chỉ có thể ở Hạnh Hoa thôn.
Hiện giờ, Ân Âm có bạc, tự nhiên muốn cho mình cùng con cái có hoàn cảnh sống thoải mái dễ chịu, chí ít không thể để Ngụy Ninh tiếp tục ở căn phòng chứa đồ nhỏ kia.
(Kết thúc chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận