Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1426: Bảo bối, mụ mụ mang ngươi về nhà ( 33 ) (length: 3713)

Thật tốt quá, về sau nàng cũng là đứa trẻ có quần áo mới để mặc.
Nàng thật sự rất yêu thích mụ mụ nha.
Nửa giờ sau, Hứa mẫu mang Hứa Khả Khả trở về, đồng thời cùng trở về còn có Hứa Sở Văn.
Hoan Hoan đứng ở một bên cửa, nhìn bọn họ đi vào.
"Khả Khả, nếu thân thể còn không thoải mái thì đi ngủ thêm một lát đi." Hứa mẫu nói, "Hay là con có muốn ăn gì không, nãi nãi làm cho con ăn."
Hứa Sở Văn đem túi xách của Hứa Khả Khả đang cầm trên tay treo lên, nói: "Đúng vậy, Khả Khả, con cũng đừng nên miễn cưỡng chính mình."
Hứa Khả Khả kéo tay ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, bĩu môi nhỏ nói: "Nãi nãi, ca ca, con đã đỡ hơn nhiều rồi, mọi người không cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này, Hứa Sở Văn dường như phát giác được điều gì, đột nhiên nhìn về phía tiểu cô nương đang đứng ở phía sau bọn họ, cách một khoảng khá xa.
Hắn ngồi ở trên ghế sofa, vẫy tay với tiểu cô nương: "Hoan Hoan lại đây."
Nghe được ca ca kêu gọi, ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, không chút do dự, bước nhỏ đi qua, đến trước mặt Hứa Sở Văn.
Hứa Sở Văn nắm tay Hoan Hoan, đánh giá nàng, nói: "Hoan Hoan, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra kết quả như thế nào?"
Nếu như không phải hôm nay phải đi học, Hứa Sở Văn vẫn muốn cùng muội muội đi bệnh viện, dù là không đi được, nhưng hắn vẫn để ở trong lòng.
Hứa Khả Khả mở khóa kéo túi xách, lấy sách bài tập và sách giáo khoa ra, nói: "Ca ca, sao anh lại hỏi Hoan Hoan tỷ tỷ như thế, Hoan Hoan tỷ tỷ không biết nói chuyện mà."
Nàng áy náy nói với Hứa Hoan Hoan: "Hoan Hoan tỷ tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, ca ca là quá quan tâm tỷ, không có nghĩ nhiều như vậy, nhất thời quên mất tỷ không có lưỡi. . ."
Dường như biết không nên nói những lời phía sau, Hứa Khả Khả không nói tiếp nữa.
Hứa Sở Văn nghe được lời nói của Hứa Khả Khả, chợt hiểu ra, lập tức nói với Hoan Hoan: "Hoan Hoan, thật xin lỗi, ca ca vừa rồi không có nghĩ nhiều như vậy, đợi lát nữa mụ mụ trở về, đến lúc đó ta sẽ hỏi nàng."
Hứa Hoan Hoan cũng không để ý.
"Ca ca, hôm nay em không có nghe giảng bài, bài tập có chút khó, anh có thể dạy em được không?"
Hứa Sở Văn vốn định nói thêm gì đó với Hoan Hoan, nhưng Hứa Khả Khả ở bên cạnh ôm sách bài tập, cầm bút làm nũng với hắn.
"Em đó." Hứa Sở Văn bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn nàng, "Được rồi, cùng ta vào phòng đi."
Hứa Sở Văn kiêu căng khó thuần, tính tình dễ nổi nóng, nhưng thành tích lại rất tốt, luôn luôn đứng đầu.
Hứa Hoan Hoan nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhìn sách, sách bài tập và bút trong tay bọn họ, đáy mắt xẹt qua vẻ cực kỳ hâm mộ.
Mụ mụ nói, về sau nàng cũng có thể đi học ở trường, cùng những đứa trẻ khác cùng nhau đi học.
Thật muốn nhanh chóng được đi học nha.
Hứa mẫu đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối.
Hứa Hoan Hoan trở về phòng ngủ chính, đem quần áo đã mua gấp lại rồi cất đi, vừa mới cất xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó Hứa Khả Khả ôm mấy bộ quần áo đi đến.
Hứa Hoan Hoan nghi hoặc nhìn nàng.
"Tỷ tỷ, ta mang quần áo đến cho tỷ. Ta thấy tỷ chỉ có hai bộ quần áo, hẳn là không đủ mặc, cho nên ta lấy một ít quần áo trước kia của ta, những bộ quần áo này ta mặc không vừa nữa, nhưng tỷ tỷ chắc là mặc vừa. Quần áo đều còn rất mới, tỷ tỷ đừng ghét bỏ nha." Hứa Khả Khả phối hợp nói.
Hứa Hoan Hoan muốn theo lời Hứa Khả Khả nói không cần, nàng có quần áo, nhưng nàng không có cách nào nói chuyện, Hứa Khả Khả lại đang rất cao hứng, cầm từng bộ quần áo giới thiệu với nàng.
"Cái váy này, là năm trước ba ba mụ mụ mua cho ta vào dịp Tết, nghe nói phải tốn mấy trăm tệ, bạn học cùng lớp chỉ có mình ta có, tỷ tỷ, tỷ nói xem có phải là rất đẹp mắt hay không."
( Bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận