Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 961: Nương thân mất tích sau hầu môn pháo hôi tử nữ ( 63 ) (length: 3753)

"Nói!" Âm thanh của Vệ Bàng phảng phất như bị ép ra từ cổ họng, tựa dã thú đang giãy giụa gầm nhẹ.
Liễu Phiêu Phiêu hít thở không khí, kịch liệt ho khan, trước mắt mơ hồ tan đi, khôi phục lại quang minh, đôi mắt nàng đã trắng dã một hồi lâu mới hoàn hồn lại được.
Nàng như là đột nhiên hiểu rõ điều gì đó, cười nói với Vệ Bàng: "Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao."
"Bởi vì ngươi bạc tình bạc nghĩa, bởi vì ngươi ích kỷ vô tình, lãnh huyết. Ngươi cảm thấy Vệ Gia, Vệ Nghi thành ra thế này là do Ân Âm gây nên, sẽ cho rằng là ta hại sao? Không, không phải, bọn họ thành ra thế này đều là bởi vì ngươi.
Ngươi còn nhớ lúc trước ngươi cầu hôn Ân Âm, ngươi đã nói những gì không? Ngươi nói ngươi đối với nàng sẽ không có tình yêu, ngươi nói người ngươi yêu chỉ có ta, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ nghênh đón ta vào phủ làm hầu phu nhân."
"Ngậm miệng!" Vệ Thừa quát lớn.
Liễu Phiêu Phiêu cười nói: "Thế nào, nói trúng chỗ đau của ngươi rồi? Nhưng ngươi lại không muốn nghe, những gì ta nói đều là thật. Ta mang theo hài tử chờ đợi ròng rã mấy chục năm, thân phận ngoại thất mấy chục năm, ngay cả hai đứa con cũng bị người ta xem thường là con ngoại thất. Ta chờ đợi được cái gì, ta chờ đợi được việc ngươi nói ngươi đùa giả làm thật yêu người đàn bà kia. Ngươi nói xin lỗi ta, muốn đưa ta và con ra khỏi kinh thành, ngươi phản bội lời hứa với ta, Vệ Bàng, là ngươi bất nhân trước.
Cho nên ta cố ý để người đàn bà kia phát hiện, ta chính là muốn nhìn thấy ngươi cùng nàng ta đau khổ, chính là muốn các ngươi phải trả giá đắt."
Trước ánh mắt như muốn giết người của Vệ Bàng, Liễu Phiêu Phiêu lại nói: "Sự thật chứng minh ta đã thành công. Ngươi còn không biết đi, việc người đàn bà kia ngã xuống sườn núi, là ta sai người mượn danh nghĩa của ngươi làm, trước khi nàng ta ngã xuống sườn núi còn nói cho nàng ta biết, ngươi đoán xem nàng ta sẽ hận ngươi đến mức nào."
Vệ Bàng suy sụp ngồi xuống đất, chật vật gầm nhẹ: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ta không có làm như vậy, tiện nhân, ngươi sao dám, ngươi sao dám."
Liễu Phiêu Phiêu cười đến mức cả vòng eo đều rung động: "Cho dù không có chuyện này, vậy ba năm qua ngươi đối với Vệ Gia và Vệ Nghi không hề quan tâm thì sao? Ngươi cho rằng hai đứa nhỏ như trong lòng bảo bối của Ân Âm sẽ tha thứ cho ngươi? Đừng có nằm mơ.
Vệ Bàng, ngươi cho rằng tất cả mọi chuyện đều là trách ta sao? Là ta tàn nhẫn, ta không từ thủ đoạn sao? Không, kẻ buồn nôn nhất, ích kỷ máu lạnh nhất kia chính là ngươi.
Vô luận là trước kia hay là hiện tại, người ngươi yêu nhất vĩnh viễn là chính mình, bởi vì ngươi muốn quyền thế nên ngươi có thể bỏ qua ta, lựa chọn cầu hôn người đàn bà kia, mười mấy năm qua hư tình giả ý, bởi vì ngươi chỉ thích chính mình, cho nên ngươi có thể tùy tiện vi phạm lời hứa với ta, một khi không còn yêu, ngươi có thể nhẫn tâm bóp chết ta. Một khi yêu, ngươi có thể điên cuồng đến như vậy, quên cả con cái."
"Cho nên, Vệ Bàng, lúc trước ngươi không yêu ta, hiện tại cũng không yêu người đàn bà kia. Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ yêu chính mình!"
Chỉ yêu chính mình!
Chỉ yêu chính mình!
Câu nói cuối cùng của Liễu Phiêu Phiêu vang vọng bên tai Vệ Bàng, trong nháy mắt đó hắn như bị dọa sợ, tròng mắt bỗng nhiên mở lớn, hắn lắc đầu, lớn tiếng phủ nhận: "Không, không, ta yêu Âm Âm, ngươi nói dối, ngươi nói dối."
Liễu Phiêu Phiêu không phản bác, ngược lại rất là yêu thích bộ dáng điên cuồng lúc này của Vệ Bàng.
Vệ Bàng chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, như là có kim châm đang châm chích chi chít, đau, rất đau.
Hắn ôm chặt đầu mình, thống khổ gầm nhẹ: "Ta yêu Âm Âm, ta yêu Âm Âm."
A Văn và những người khác hoảng sợ, bước lên phía trước: "Chủ tử, ngài làm sao vậy! Thuộc hạ đưa ngài đi tìm đại phu."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận