Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ

Mau Xuyên Chi Thập Giai Hảo Mụ Mụ - Chương 1488: Thỉnh gõ mở nàng tâm cửa ( 16 ) (length: 3933)

Trịnh Thúy Bình vốn đã ghét bỏ Lâm Ngọc Sương, sau khi nghe nguyên chủ nói, trong lòng lại càng cho rằng Lâm Ngọc Sương hư hỏng, không lo học hành, ngược lại đi quyến rũ Chu Thanh Hoàn.
Chu Thanh Hoàn gia cảnh tốt, lại là học thần, thành tích cao, Trịnh Thúy Bình tự nhiên không nỡ trách cứ.
Vì thế, mọi tức giận của nàng đều trút hết lên người Lâm Ngọc Sương.
Ngoài các loại nhục mạ, nhằm vào Lâm Ngọc Sương, còn tung tin đồn nhảm trong trường, phá hỏng thanh danh của Lâm Ngọc Sương.
Những nữ sinh yêu thích Chu Thanh Hoàn, đặc biệt là Trịnh Ngọc cùng phòng với Lâm Ngọc Sương, càng dẫn đầu nhằm vào Lâm Ngọc Sương, tiến hành bạo lực học đường với Lâm Ngọc Sương.
Tính cách của Lâm Ngọc Sương vốn dĩ gặp chuyện chỉ biết nhẫn nhịn, tốt khoe xấu che, cho nên dù gặp phải bạo lực học đường, nàng cũng không nói với bất kỳ ai, chỉ là bệnh trầm cảm của nàng lại nhanh chóng tăng nặng.
Nguyên chủ không biết rằng, chính sự nghi ngờ cùng những hành động của mình đã từng bước đẩy con gái đến vực sâu tuyệt vọng.
Những chuyện này, sau khi Lâm Ngọc Sương qua đời ở kiếp trước, mới được Chu Thanh Hoàn điều tra ra, nguyên chủ đau đến mức không muốn sống, nhưng có thể làm gì, người đã mất cuối cùng cũng không thể quay về.
Chu Thanh Hoàn cũng thống hận chính mình, thống hận vì không thể bảo vệ được cô gái mình thích, không thể giúp đỡ được nàng, thống hận vì tình cảm của mình đã trở thành con dao trong tay những kẻ kia hướng về phía Lâm Ngọc Sương.
Kiếp trước, Chu Thanh Hoàn trừng phạt Trịnh Ngọc, trừng phạt Trịnh Thúy Bình, trừng phạt tất cả những người làm tổn thương Lâm Ngọc Sương, ngoại trừ nguyên chủ, mà bản thân hắn cũng sống cả đời trong hối hận và tự trách, cô độc một mình sống nốt quãng đời còn lại.
- "Dì, xin hãy tin tưởng cháu."
Giọng nói của Chu Thanh Hoàn kéo Ân Âm ra khỏi dòng hồi ức.
Ân Âm không nói có tin hắn hay không, mà hỏi: "Theo lời cháu nói, cháu là bạn học của Sương Sương, vậy làm sao cháu biết được Sương Sương mắc bệnh trầm cảm? Cháu thường quan tâm Sương Sương, cháu yêu thích Sương Sương?"
Ân Âm trực tiếp vạch trần tâm tư của Chu Thanh Hoàn.
Ân Âm đột nhiên suy đoán như vậy, khiến tròng mắt Chu Thanh Hoàn trong nháy mắt mở to, khuôn mặt trắng nõn thanh tú trong nháy mắt đỏ bừng, thiếu niên vốn đã căng thẳng lại càng thêm luống cuống tay chân: "Cháu, cháu... Dì, dì hẳn là hiểu lầm rồi. Cháu chỉ là tình cờ phát hiện, với tư cách là bạn học, nên giúp đỡ lẫn nhau."
"À, vậy sao?" Ân Âm kéo dài giọng nói, "Vốn dĩ ta cảm thấy nếu cháu yêu thích Sương Sương nhà ta, có lẽ lời cháu nói sẽ đáng tin hơn mấy phần, mặc dù Sương Sương nhà ta đang học cao trung, nhưng ta cũng biết tuổi này, niên thiếu ái mộ là rất bình thường, nếu hai đứa thích nhau, ta cũng không cưỡng ép chia rẽ."
Chu Thanh Hoàn nhất thời sửng sốt, không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng Ân Âm.
Theo những gì hắn điều tra được, tính cách mẹ của Ngọc Sương, dường như không nên như vậy.
Không phải nên suy đoán mình yêu thích bạn học Lâm, sau đó sẽ cảnh cáo, thậm chí là mắng mình sao?
Tâm tư Chu Thanh Hoàn quay cuồng, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt, lắp bắp nói: "Dì, cháu, cháu xác thực có thích bạn học Lâm."
Hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lập tức bổ sung: "Bất quá chuyện này bạn học Lâm không biết."
Toàn bộ vành tai hắn đều đỏ bừng, rất là ngượng ngùng.
Rõ ràng là tới nói với mẹ của bạn học Lâm về chuyện bạn học Lâm mắc chứng trầm cảm, sao đột nhiên có loại cảm giác ra mắt mẹ vợ vậy.
Chắc là ảo giác thôi?
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của thiếu niên, Ân Âm cười cười, ái mộ thời niên thiếu thật đẹp, toàn tâm toàn ý muốn giúp đỡ cô gái mình yêu thích, chỉ có thể bất lực đi tới bi kịch.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận